Lúc này, Ân Vô Khuyết mình đầy bụi đất, hốc mắt đã nứt thấy xương, mí mắt sưng lên, bầm tím, tầm mắt mơ hồ, nhưng ánh mắt vẫn còn ẩn chứa sự khiếp sợ.
"Hai quyền vừa nãy thiếu chút nữa đánh ta nằm hẳn. Quá nguy hiểm. Cũng may mà Thăng Nguyệt thành công." Ân Vô Khuyết thở phào một hơi.
Lúc trước, y từ Thiên Linh Cái xuất ra nguyệt khí, ngưng tụ thành hình, biến thành một tàn nguyệt treo cao trên không trung.
Sát chiêu nguyệt nhận không ngừng phát động. Hắc Lâu Lan vừa tránh vừa phân ra tâm thần nhìn tàn nguyệt trên không trung.
"Nguyệt nhận lúc trước chỉ có thể từ mặt đất phá lên, nhưng bây giờ lại có thể tự động sinh trưởng, là tác dụng của tàn nguyệt sao?" Hắc Lâu Lan nhanh chóng suy nghĩ.