Lôi Đức Mạn trong vụ nổ vừa rồi vẫn còn mơ màng, ý thức không được minh mẫn. Lúc này nhìn thấy Lộ Thắng ngồi chễm chệ trên ngai vàng của mình, hắn không hề tức giận, ngược lại còn cười khẩy.
"Cầm lấy đi... Cầm hết đi... Bao nhiêu năm rồi, ta nên thoái vị từ lâu. Nên rời đi từ lâu rồi..." Không biết hắn có còn đang trong ảo giác hay không, miệng mũi dần dần sùi bọt mép.
Lộ Thắng không thèm nhìn Lôi Đức Mạn đang phát điên nữa, đưa mắt nhìn quanh ngọn lửa đang bùng cháy trong cung điện.
Hắn hít sâu một hơi.
Từ trong chiếc túi đen lấy được trên người pháp sư vừa rồi, hắn lấy ra một viên pha lê hình thoi màu lam nhạt, tiện tay ném về phía trước.