Chương 207: Bí Văn (Phần 2)
Không phải Lộ Thắng không muốn mang sách về xem từ từ, nhưng mỗi lần cầm sách chưa ra khỏi cửa là hắn đã mơ hồ cảm thấy một loại uy hiếp không tên ập đến, dường như có nguy hiểm không biết tên có thể ập đến bất cứ lúc nào, cho nên hắn chỉ có thể từ bỏ.
Ra khỏi Tàng Thư Lâu, hắn vẫn như thường lệ bay qua cầu treo, trở về nghỉ ngơi.
Trong động phủ, ngoại trừ lúc mặt trời lên cao, hầu như rất khó phân biệt ngày đêm, phần lớn thời gian, ngoại trừ bóng tối ra thì chỉ có ánh sáng đỏ. Đồ ăn thì do một số tạp dịch ít nói đưa đến cửa, không phải nấm thì là rêu, thỉnh thoảng có vài bữa thịt thì cũng chỉ là giun đất, bọ cánh cứng các loại.
Lộ Thắng cũng không có suy nghĩ gì khác, hắn đến đây không phải để hưởng thụ mà là vì an toàn hơn, hơn nữa còn có thể tìm hiểu thế gia ở khoảng cách gần, tìm hiểu bản chất của Thần Binh Ma Nhận.