Sau khi Trịnh Hiển và Hắc Vụ Nhân bí mật bàn bạc một hồi, dường như đã thương lượng xong một số chuyện, mãi đến khi Hắc Vụ Nhân chậm rãi tan đi, biến mất ở phía xa, hắn mới đứng dậy, như có điều suy nghĩ trở về sơn cốc.
"Phụ thân." Ở cửa sơn cốc đã có mấy người trẻ tuổi đang đợi, trong đó một nam tử tuấn mỹ đầu mọc sừng hươu chủ động nghênh đón.
"Quận thành Vương gia bên kia... Không tìm thấy thứ đó."
Trịnh Hiển nhíu mày: "Vương Nhung đâu?"
"Khi chúng ta xông vào thì Vương Nhung đã uống thuốc độc tự sát rồi. Chỉ có một đứa con trai duy nhất chạy thoát bên ngoài." Nam tử vội vàng đáp.