Quỳnh Anh đã sớm dùng phương pháp đặc thù "phá tướng", hiện tại không ai nhìn ra thân phận của hắn. Chỉ biết là một thiếu niên bình dân có thân pháp khá tốt. Ngoài ra, dường như còn có huyết mạch đặc biệt nào đó.
Một đường chém giết đến ngọn đồi đó, Quỳnh Anh cũng cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi. Liên tục chém giết hơn ba canh giờ, vẫn luôn dốc toàn lực ứng phó, cho dù có thể lực mạnh hơn nữa, tu vi của hắn cũng không cao, không chịu nổi cũng là chuyện bình thường.
"Thế nào rồi?" Một thiếu niên tóc vàng kim, nhìn qua có vẻ ngoài tuấn tú từ trong đám ma vật giết ra, túm lấy vai hắn, nhảy mạnh một cái.
Hai người nhẹ nhàng lăn lộn qua đầu rất nhiều ma vật, rơi xuống trước ngọn đồi đó.
"Không sao, chỉ là hơi mệt." Quỳnh Anh vội vàng cúi người xuống thở hổn hển, khôi phục thể lực. Thiếu niên tóc vàng này, chính là bằng hữu mà hắn quen biết trong lúc chém giết những ngày qua, An Cửu.