"Được rồi, ta phải đi đây." Kiệt Khắc nhanh chóng cuộn bức tranh sơn dầu lại, xoay người vội vàng đẩy cửa ra ngoài."Lần này đa tạ ngươi, lần sau ta mời ngươi ăn cơm!"
"Này, tiểu tử nhà ngươi, lại giở trò này nữa rồi!" Giọng nói của An Đức Lỗ vọng lại từ phía sau,"Cẩn thận một chút, đừng để bản thân mình cũng bị cuốn vào! Nếu không ta cũng không biết ăn nói thế nào với cha ngươi đâu!"
"Biết rồi, biết rồi!" Kiệt Khắc không quay đầu lại phẩy phẩy tay.
Ra khỏi cổng trường đại học, Kiệt Khắc ngẩng đầu nhìn sắc trời Luân Đôn, âm u và ngột ngạt, đầy màu xám đen nặng nề.
Hắn nhớ lại điểm đáng ngờ mà mình đã phát hiện ra khi kiểm tra hiện trường vụ án mạng lần trước.