Viết thư xong tốn của Lộ Thắng năm phút, viết giấy xin nghỉ phép cho cục cảnh sát Luân Đôn, về phần bọn họ có đồng ý hay không, vậy thì không phải chuyện Lộ Thắng cần quản, Học Viện Mật Tư Ca và chức vụ cảnh sát cái nào quan trọng hơn, tự nhiên là Học Viện quan trọng hơn.
Thu dọn thư tín xong, dùng phong thư vốn có trong phòng đựng vào, dán keo lại, Lộ Thắng ra ngoài nhét thư vào trong hộp thư ở cửa.
Sau đó thu dọn đồ đạc, hắn tiếp tục đi thư viện đọc sách.
Ban ngày không thấy lão già lưng còng ở thư viện đâu, mà là một bà cô béo ú đang lớn tiếng la hét.
"Không cho phép mượn sách, chỉ cho phép vào đọc sách một giờ. Không ra ngoài sẽ bị trừ điểm học phần! Đừng tưởng rằng ta nói đùa, đây là quy củ! Quy củ của Học Viện! Ai dám không nghe, sổ điểm học phần cũng chẳng quan tâm ngươi là ai đâu!"