Trương Kỳ Tuyền toàn thân run rẩy, muốn hét lên nhưng ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, giống như không khí đã bị hút sạch bởi vụ nổ.
Ánh sáng trắng ngày càng đến gần, càng ngày càng gần... Rất nhanh đã đến trước mắt nàng.
"Cho nên mới nói, con nít không nên chạy lung tung."
Trong mơ hồ, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng chắn trước người nàng.
Rầm.