Cổng bệnh viện là một cánh cổng sắt đen hoen gỉ, nhìn qua khe hở của cổng, Lộ Thắng thấy bên trong có những y tá lớn tuổi đang đẩy những bệnh nhân đi dạo dưới sân để phơi nắng.
Cả bệnh viện rất yên tĩnh, gần như không nghe thấy tiếng động lớn nào. Ngay cả tiếng nói chuyện cũng rất nhỏ.
Tất cả các y tá đều có vẻ mặt đờ đẫn, thậm chí là ngây dại. Không ai nói một lời, hoàn toàn không có sự nhiệt tình của những người y tá bình thường.
Lộ Thắng lấy điện thoại ra gọi cho cha mình, Vương Trác.
"Con đã đến cổng rồi."