"Vô dụng." Lộ Thắng bước qua người Du Nhã, chậm rãi đi về phía ba người Khải Nhĩ, Vân Thần và An Địch đang đứng giữa sân.
Hắn đi thong dong, nhìn qua giống như trên người không hề bị trói xiềng xích.
"Ồ, lại thêm một tiểu quỷ nữa, hình như có chút lợi hại hơn ngươi, nhưng mà... cũng chỉ đến thế mà thôi."
Tửu Quỷ Khải Nhĩ liếm môi cười nói: "Người của Di Sơn Môn? Di Sơn Môn bây giờ chỉ biết phái đám nhãi ranh ra cứu viện thôi sao? Nhãi ranh đến đây làm gì? Khóc lóc quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Giọng dễ nghe một chút thì may ra."
"Tại sao ta đến đây, ngươi hỏi ta sao?" Lộ Thắng ngẩng đầu cười với hắn.