Lúc này Lộ Thắng mới nhìn rõ nàng đang mặc bộ đồ gì, hóa ra là một chiếc váy dài màu đen tuyền được đính không ít kim cương vụn, trông rất lộng lẫy.
Lúc trước ở ngoài cửa, hắn không chú ý đến trang phục của nàng, bây giờ nhìn thấy, lập tức cảm thấy có chút kỳ quái.
"Anh. Em đến đây để trốn một người, sẽ đi ngay thôi." Ái Na giơ ngón tay lên ra hiệu im lặng với Lộ Thắng đang nằm trên ghế dài trong tiệm.
"Ai vậy? Cần anh giúp không?" Lộ Thắng nhỏ giọng hỏi.
"Không cần, chỉ là con trai của một đối tác làm ăn của cha, cứ bám theo em mãi, phiền chết đi được. Nhưng mà chắc hắn cũng sắp từ bỏ rồi." Ái Na xua tay, thản nhiên nói.