Chương 174: Tới gần (phần 1)
"Chàng sao vậy?" Trần Vân Hi tò mò véo véo tay Lộ Thắng đang đặt trên má mình."Sao lại nghiêm túc thế?"
Lộ Thắng hoàn hồn.
"Không... không có gì." Hắn gượng cười."Có lẽ gần đây ta hơi mệt mỏi."
Trần Vân Hi cười nói: "Chàng đó, cứ liều mạng như vậy, đã lợi hại như thế rồi, sao không nghỉ ngơi một chút? Người ta sống cả đời, đâu thể lúc nào cũng chỉ lo nghĩ cho người khác, cũng phải sống cho bản thân mình chứ?"