Lộ Thắng nhìn chằm chằm vào cánh tay.
Cánh tay kia thon dài trắng nõn, trên bề mặt mơ hồ có những đường vân nhỏ màu xanh đậm giống như mạch máu, năm ngón tay có móng vuốt sắc nhọn, trên đầu ngón tay còn dính vài vết máu đỏ tươi.
"Thời không, ngưng đọng."
Một giọng nữ êm ái, quyến rũ vang lên, tựa như đang hát khẽ trong một đại lễ đường, tiếng vọng không ngừng quanh quẩn trong phòng.
Rèm cửa sổ gần Lộ Thắng nhất bị xé toạc, thảm trên sàn nhà cũng vỡ vụn thành tro bụi.