“Nhị bá không ngại nói cho Nguyên Dương Vương, hắn muốn lấy lại khế ước, có thể, 20 vạn lượng bạc, tiểu chất sẽ trả lại... 15 vạn là tiền vốn, 5 vạn bù đắp thiệt hại, chỉ cần hắn đồng ý, tiểu chất có thể trả lại khế ước.”
“...” Triệu Nguyên Nghiễm nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhíu mày nói: “nhưng ngươi sẽ chọn nơi khác xây bến cảng, đúng không?”
“Đúng vậy!” Triệu Hoằng Nhuận nhếch miệng, trào phúng nói: “tiểu chất chẳng những sẽ chọn nơi khác xây dựng bến cảng, còn chọn nơi cách xa Nguyên Dương...” Nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nguyên Nghiễm, từ tốn nói: “nếu không đầu tư số tiền khổng lồ, Bác Lãng Sa chỉ là khối đất hoang thôi, giống như viên đá trong tay nhị bá, chỉ khi đầu tư lượng lớn nhân lực vật lực, mới có thể...”
Nói đến đây, Triệu Hoằng Nhuận lấy ra một thứ, đưa cho Triệu Nguyên Nghiễm, nói tiếp: “mới có thể biến nó thành thứ có giá trị.”
“...” Triệu Nguyên Nghiễm im lặng nhìn thứ vừa nhận.