Đám người Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng bế Triệu Nguyên Dục vào lều, còn Vương Bổng nhanh chóng cởi áo vương gia nhà mình, gỡ bỏ mũi tên cắm trên vai.
“Vương đại ca, Lục thúc tình huống thế nào?” Triệu Hoằng Nhuận hỏi.
Vương Bổng thay Triệu Nguyên Dục bôi kim sang dược, sau đó đưa tay lau trán toàn mồ hôi, như trút được gánh nặng nói: “trời phù hộ, mũi tên không bắn trúng chỗ trọng yếu.”
Nghe vậy, tâm trạng Triệu Hoằng Nhuận thả lỏng, nhưng Ngọc Lung công chúa ở bên nhịn không được hỏi: “nếu là thương thế không nghiêm trọng, vì sao Lục thúc hôn mê bất tỉnh?”
Nhìn vẻ lo lắng của nàng, Vương Bổng cười khổ, an ủi: “công chúa yên tâm, vương gia không có việc gì, nghỉ ngơi một lát sẽ tỉnh lại.”