Trong sảnh tĩnh mịch.
Triệu Hoằng Nhuận ăn uống tự nhiên, trong khi Thành Lăng Vương ngồi đối diện thì nhìn chằm chằm vào hắn, mồ hôi không biết đổ từ lúc nào.
Qua thời gian uống một chén trà, Thành Lăng Vương thở dài, nghiêm túc nói: “Túc Vương điện hạ, thứ bản vương không thể nào chấp nhận.”
Nói xong, Thành Lăng Vương không khỏi khẩn trương, vì hắn đã tận mắt nhìn thấy Túc Vương bá đạo thế nào khi không đúng ý.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Thành Lăng Vương, Triệu Hoằng Nhuận nghe hắn từ chối, cũng không nổi giận, mà bỏ đũa xuống, ôn hòa nói: “tộc thúc, bản vương còn nhớ lúc ở Tông phủ, ngươi nói với bản vương mấy câu, bản vương cảm thấy, tộc thúc là một người tỉnh táo không dễ xúc động.... Có thể nói thẳng cho bản vương, tộc thúc vì sao từ chối không?”