Bước vào sĩ quán, Triệu Hoằng Nhuận nhìn quanh.
Hắn phát hiện, trong quán bố trí rất đơn giản, giống như quán trọ, đại sảnh lầu một, bày đầy những chiến bàn dài 5, 6 thước, không biết có bao nhiêu du hiệp đang trò chuyện cười lớn.
Nhưng khi đoàn người Triệu Hoằng Nhuận bước tới, tiếng ồn ào ngừng lại, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía đoàn người Triệu Hoằng Nhuận.
“Hắc, xuất hiện mấy gương mặt lạ.”
“Tiểu tử đi trước, nhìn rất non nớt.”