“Ngươi... Ngươi là Túc Vương Triệu Nhuận?”
Lữ Chí khó tin nhìn Triệu Hoằng Nhuận, như thể gặp ma giữa ban ngày, bàn tay chỉ vào Triệu Hoằng Nhuận run rẩy.
Chỉ mặt gọi tên là một hành vi vô lễ, cũng may Triệu Hoằng Nhuận và tông vệ không tính toán.
“Đúng.” Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, gật đầu.
Thấy vậy, đám đông trở nên ồn ào, những nạn dân kia cầu xin Triệu Hoằng Nhuận làm chủ cho bọn hắn.