Đối mặt Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, Triệu Lai Dục không cười.
Hắn nghiêm túc nói: “Hoằng Nhuận, bình dân không đáng tin, vì sao? Vì tâm tư khác nhau, nên Vương thị chỉ dùng chút thủ đoạn, đã có thể xúi giục bình dân lên án ngươi. Chân chính đáng tin chỉ có đồng tộc...”
Nói xong, hắn chỉ Triệu Hoằng Nhuận, nói: “quyền thế của ngươi, đến từ phụ vương ngươi, suy cho cùng, ngươi vẫn là con cháu Triệu thị, tông vệ bên cạnh cũng là Tông phủ bồi dưỡng... Ngươi không thể phủ nhận, mọi thứ ngươi có được, đều là vì ngươi mang họ Triệu.”
“...” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày, mặc kệ Triệu Lai Dục nói tiếp.
“Lấy An Lăng Vương thị làm ví dụ, bọn hắn sợ, không phải Yên Lăng quân hay Thương Thủy quân, đổi lại người khác lãnh binh, Vương thị không sợ... Dù là các đại tướng quân như Bách Lý Bạt, Tư Mã An, bọn hắn dám đắc tội Vương thị sao? Vương thị cũng họ Cơ. Bọn hắn không dám, mà ngươi dám, vì sao? Bởi vì ngươi là Cơ thị dòng chính, bất luận địa vị hay huyết mạch đều cao hơn bọn hắn, bọn hắn không làm gì được ngươi.”