“Quỳ xuống!”
Trên đường lớn, Thái Cầm Hổ và Trâu Tín dẫn Tôn Thúc Kha bị trói đến trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.
Tôn Thúc Kha dụng binh khá bảo thủ, nhưng là người cứng rắn, cho dù rơi vào tay quân địch, vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, giống như coi nhẹ sinh tử.
Hắn liếc Trâu Tín, lạnh lùng mắng: “tiểu nhân vô sỉ, phản quốc đầu hàng địch, lại dám diễu võ giương oai trước mặt ta? Là vì lấy lòng chủ nhân mới sao?”
“Ngươi...” Trâu Tín tỏ vẻ giận, nhấc chân đá đầu gối bên trái Tôn Thúc Kha, nhưng người sau đã đề phòng, cho dù bị đạp, vẫn dùng sức từ đùi, kiêu ngạo đứng trước mặt Triệu Hoằng Nhuận, liếc xéo xung quanh.