Tể Tuyên không hề bất ngờ khi đào binh xuất hiện.
Tuy Sở quốc trừng phạt đào binh khá nghiêm khắc, nhưng dù vậy, để bọn hắn đi chịu chết, thì bọn hắn chắc chắn sẽ bỏ chạy.
Pháp không trách chúng.
Bình thường, Tể Tuyên sẽ tức giận, chờ sau khi rút quân, tìm và xử tử những kẻ dám chạy đầu tiên để làm gương cho người khác.
Nhưng hôm nay, hắn trầm mặc, giống như không nhìn thấy bộ binh chạy trốn.
Nguyên nhân là vì bộ binh đã thương vong quá nặng nề, mà chẳng có tác dụng gì.
Số bộ binh chết trận đã lên tới vạn người, thi thể chồng chất trước Ngụy doanh, nhất là phòng tuyến thứ nhất, thi thể quân Sở đã chất cao nửa trượng.
Máu tươi nhuộm đỏ mảnh đất, từ xa nhìn lại, vùng đất bên ngoài Ngụy doanh là một vùng đất máu.
Mà thương vong nặng nề đến vậy, quân Sở thu được gì?
Không có!
Không có nổi một sĩ tốt leo được lên tường.
Đối mặt thảm cảnh, đừng nói bộ binh quân Sở đã mất ý chí chiến đấu, mà Tể Tuyên cũng dần đánh mất lòng tin đánh hạ Ngụy doanh.
Theo lẽ thường, nếu không thể kết thúc trong tời gian ngắn, thì nên tạm thời rút lui, nghĩ cách khác.
Nhưng Tể Tuyên không thể hạ lệnh lui quân, nguyên nhân là vì, thương vong chưa đủ chỉ tiêu Hùng Thác đặt ra.
“Công! Tiếp tục tiến công!”
Tể Tuyên hạ lệnh.
Nhưng hắn đã không còn hi vọng có thể đánh hạ Ngụy doanh.
Bởi vì, hắn phát hiện, theo thời gian, phòng ngự quân Ngụy càng lúc càng chặt . Tỉ như số tên bắn về phía 1 vạn cung thủ quân Sở càng lúc càng nhiều, khiến cho cung thủ chết nhiều hơn.
Mà số xe ném đá cũng đã tăng lên 3,4 mươi chiếc. Mặc dù xe ném đá không gây nhiều thương vong, nhưng áp lực nó gây ra, vượt xa cả ngàn cung thủ.
Biểu hiện cụ thể là khi trận hình cung thủ bắt đầu lộn xộn, đám cung thủ sợ hãi tránh các khối bùn.
Đây là chuyện tốt sao?
Không! Đây không phải chuyện tốt.
Bởi vì, ngay cả khi một cung thủ tránh được khối bùn, nhưng đám cung thủ gần đó sẽ không còn nghĩ đến bắn cung nữa mà theo bản năng muốn chạy.
Điều này khiến trận hình rối loạn.
Một khi trận hình rối loạn, không cẩn thận các binh sĩ sẽ giẫm đạp lẫn nhau, điều này so với bị bắn trúng càng nghiêm trọng hơn.
“Đạp đạp đạp --”
Tiếng vó ngựa truyền đến, Tể Tuyên quay đầu nhìn, thì thấy Tử Xa cưỡi ngựa chạy đến.
Tể Tuyên nhíu mày, hắn đoán được mục đích Tử Xa tiến đến, dù sao trước đó không lâu, hắn đã hai lần bỏ qua yêu cầu rút lui của Tử Xa.
Quả nhiên, Tử Xa đến cạnh Tể Tuyên, trầm giọng nói: “Tể Tuyên, rút lui đi, tiếp tục chiến đấu, chỉ tăng thêm thương vong... Không có vũ khí công thành. Quân ta không cách nào đánh hạ Ngụy doanh!”
Tể Tuyên vẫn nhìn phía chiến trường, mở miệng nói: “Tử Xa, ngươi cũng biết mệnh lệnh của đại nhân, đừng làm ta khó xử.”
Tử Xa biết cái gọi là “mệnh lệnh của đại nhân”. Nghe vậy nhíu mày nói: “lời thì đúng, nhưng tăng thêm thương vong, có ích lợi gì?... Ngươi chẳng lẽ không chú ý tới sao? Bộ binh đào vong. Ngươi nên hiểu, Đại Sở, trừng phạt đào binh cực kỳ tàn khốc, các binh sĩ tuyệt đối không dám chạy trốn. Nhưng trên chiến trường có binh sĩ chạy trốn, vậy thì trận chiến này đã không còn cơ hội thắng...”
Tể Tuyên im lặng, tới Tử Xa hắn hiểu, nhưng vì mệnh lệnh của Hùng Thác, hắn không thể lựa chọn rút lui bây giờ.
Nghĩ xong, hắn u sầu thở dài, nói: “đừng khiến ta khó xử, Tử Xa tướng quân...”
Nghe được một tiếng『 Tử Xa tướng quân』, Tử Xa mặt biến sắc, do dự không nói lên lời.
Đúng lúc này, phía trước bỗng ồn ào.
Tể Tuyên cùng Tử Xa Ngư ngẩng đầu quan sát, lúc này mới phát hiện một đội kỵ binh đi từ cửa tây ra, bất ngờ tấn công vào đội hình cung thủ.
Tử Xa cẩn thận xem xét, ước tính quân số.
Binh lực không nhiều không ít, không đến ngàn người.
“Còn không rút lui sao?” Tử Xa liếc sang Tể Tuyên, lạnh lùng nói: “ngàn kỵ binh, đủ để gây rối 1 vạn cung thủ....”
Vừa dứt lời, Tể Tuyên từ tốn nói: “chỉ ngàn kỵ binh mà thôi, dù nơi đó đều là cung thủ, muốn giết đội kỵ binh trước mặt không phải không thể.”
“Nhưng sẽ thương vong gấp năm lần!” Tử Xa tiếp lời, cũng lạnh lùng trả lời: “đừng quên, quân ta chỉ có 1 vạn cung thủ, nếu thương vong hơn nửa... Quân ta càng không thể đánh hạ Ngụy Doanh!”
Tể Tuyên im lặng không nói, lời Tử Xa chính là tình hình thực tế, lấy trận chiến hiện giờ làm ví dụ, chỉ có 1 vạn cung thủ mới có thể để quân Ngụy xuất hiện thương vong, nếu không có cung thủ, chỉ dựa vào bộ binh đi đánh doanh trại, đó là chịu chết, hơn nữa còn là không công chịu chết.
Chính vì vậy, cung thủ quý hơn bộ binh rất nhiều, mỗi một cung thủ đều vốn liếng đánh hạ Ngụy doanh trong tương lai.
Trầm tư nhìn 1 vạn cung thủ, Tể Tuyên thở dài, đành nói: “cứ dựa theo ngươi nói... Nhưng trước đó, ta phải để bộ binh hoàn thành sứ mệnh.”
Tử Xa nghe vậy sững sờ, nghĩ tới việc gì đó, nhíu mày: “ta tự mình dẫn một đội bộ binh đánh đuổi đội kỵ binh, nếu có cơ hội giết bọn hắn, vậy thì tốt, nếu không thể, thì đuổi đi là được. Ngươi bên này...”
Nói đến đây, Tử Xa nhìn sang Tể Tuyên, lắc đầu không nói nữa, cưỡi ngựa chạy đi.
Không lâu sau, Tử Xa liền dẫn theo bộ binh đi hỗ trợ cung thủ, ra lệnh cho cung thủ chầm chậm rút lui, lại sai bộ binh xây dựng phòng tuyến, ngăn cản kỵ binh quân Ngụy tấn công.
8 trăm kỵ binh do Bách Lý Bạt chỉ huy, hắn tuân theo lệnh Triệu Hoằng Nhuận, chờ 1 vạn cung thủ quân Sở bị cung thủ quân Ngụy và xe ném đá gây rối loạn, liền nhân cơ hội dẫn kỵ binh chém giết.
Lần này đánh lén rất thành công, nguyên nhân là do 1 vạn cung thủ đang tập trung nhìn phía nam, không ai đề phòng kỵ binh tập kích, nên Bách Lý Bạt dẫn 8 trăm kỵ binh nhẹ nhàng xông vào đội hình cung thủ.
Đáng tiếc, người Sở phản ứng rất nhanh, chỉ một lúc, liền có một đội bộ binh thành lập phòng tuyến, đồng thời tướng Sở hạ lệnh cung thủ rút ra phía sau bộ binh.
Lúc trước, vì quân số ít ỏi, Bách Lý Bạt không dám dẫn quân vào sâu, chỉ tấn công vùng rìa đội hình, bây giờ quân Sở dựng nên phòng tuyến, khiến cho khoảng cách giữa 8 trăm kỵ binh và 1 vạn cung thủ bị kéo dài.
Bị cung thủ kéo dài khoảng cách là chuyện cực kỳ nguy hiểm.
『 Tướng Sở là ai? Quân Sở ở gần do hắn điều khiển, khả năng chỉ huy rất tốt...』
Bách Lý Bạt không biết tướng Sở trước mặt là Tử Xa, một trong ba đại tướng dưới trướng Hùng Thác, nên mới thắc mắc tại sao kẻ này có năng lực chỉ huy tốt như vậy. Khi hắn dẫn kỵ binh đánh lén, cung thủ Sở quốc sợ hãi chạy trốn, nhưng sau khi có lệnh của Tử Xa, đội hình lại dần chỉnh tề, chia làm hai đường, vòng qua phòng tuyến bộ binh quân Sở xây dựng.
Thấy vậy, Bách Lý Bạt lập tức đổi hướng, dẫn 8 trăm kỵ binh rút lui theo hướng tây bắc.
Nếu hắn tham lam, tiếp tục truy kích cung thủ quân Sở, những binh nỏ đang nấp sau bộ binh, sẽ để hắn hiểu, vì sao cung nỏ là phát minh vũ khí hèn hạ nhất.
Vậy nên, bất kể vì tính mạng binh sĩ hay vì tính mạng của mình, Bách Lý Bạt cũng không đuổi theo, vì tránh quân Sở bắn tên, Bách Lý Bạt nhanh chóng rời khỏi tầm bắn của quân Sở, lại suy nghĩ xem nên chờ đợi thời cơ đánh lén, hay là quay về Ngụy Doanh.
Nhưng dù thế nào, mục đích của hắn là đạt được, bởi vì 1 vạn cung thủ rút lui về phía sau đồng nghĩa quân Sở đã từ bỏ chiến đấu.
Quân Sở, cuối cùng rút lui.