TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc

Chương 129: Bại Thế (3)

Quân Sở cuối cùng rút lui.

Nhưng trước khi rút lui, Tể Tuyên đã ra lệnh Tể Tuyên tiến lên lần cuối.

Khi tiến lên phạm vi quân Ngụy có thể nhìn, Tể Tuyên ra lệnh cho tướng lĩnh bên cạnh một tay giơ cờ trắng, một tay giơ khiên, vừa đi vừa vẫy cờ.

Quân Ngụy thấy cờ trắng liền ngừng bắn tên.

『...』

Cung Uyên cũng đưa tay ra hiệu quân Ngụy ngừng bắn, hắn chăm chú nhìn đám người.

Quân Sở đương nhiên không đầu hàng, cờ trắng chỉ tượng trưng quân Sở thất bại, yêu cầu quân Ngụy cho phép bọn hắn nhận lại thi thể.

Đây là quy định từ xưa: khi một phe giơ cờ trắng thừa nhận thất bại, muốn lấy lại thi thể tướng sĩ, thì phe kia không được tấn công.

Quy định này là do một trận bệnh dịch.

Nghe nói, từng có một trận chiến giữa hai quốc gia, cuộc chiến vô cùng ác liệt, rất nhiều binh lính chết trận, do trận chiến kéo dài, thi thể binh lính bắt đầu thối rữa, khiến bùng phát dịch bệnh.

Kết quả, số người chết trong dịch bệnh còn hơn số người chết trong trận chiến mấy chục lần, suýt nữa khiến ngàn dặm xung quanh tuyệt tích.

Từ đó, khi đánh trận, các phe sẽ thực hiện một quy định ngầm: người thắng thu thập thi thể, bất kể phe nào, đều phải đốt cháy hoặc chôn cất tại chỗ, không cho phép vứt nơi hoang dã, càng không cho phép vứt gần nguồn nước.

Mà sau khi tư tưởng Nho gia được truyền bá, tư tưởng “nhân nghĩa” đã dần hoàn thiện các quy tắc: như phe bại cầm cờ trắng, hy vọng lấy lại thi thể phe mình, người thắng ngầm đồng ý yêu cầu, không thừa cơ tấn công.

Đây cũng chính là nguyên nhân Cung Uyên cho dừng tấn công.

Mà Vệ Kiêu, Lữ Mục ở bên không biết quy định này, thấy chủ tướng ra lệnh ngừng công kích, không hiểu hỏi: “tướng quân vì sao ra lệnh ngừng công kích?... Chẳng lẽ tướng quân thực sự tin quân Sở sẽ đầu hàng?”

Cung Uyên lắc đầu, từ tốn nói: “cờ trắng. Cũng không phải là quân Sở đầu hàng.” Nói xong, hắn liền nói cho Vệ Kiêu, Lữ Mục biết ý nghĩa lá cờ đó.

Hai người hiểu ra, lập tức quay đầu quan sát.

Quả nhiên, cung thủ quân Sở đã rút lui. Nhưng bộ binh vẫn cầm khiên, từng bước từng bước đi về phía Ngụy doanh.

“Có phải lừa dối không?”

Vệ Kiêu thầm nói.

Cung Uyên nghe vậy, lắc đầu nói: “người Sở dù gian xảo cỡ nào, cũng sẽ không lừa chuyện này, nếu bọn họ có can đảm làm vậy, nhất định sẽ bị người trong thiên hạ khinh thường, đến lúc đó Đại Ngụy hoặc là Tề, Lỗ khi đánh trận với quân Sở, sẽ không còn tin người Sở... Người Sở sẽ không vì nhỏ mất lớn.” Dừng một lúc, hắn tiếp tục nói: “huống chi, cung thủ đã rút lui. Không có cung thủ yểm hộ, chỉ dựa vào bộ binh, dù có qua được rừng thương, cũng chẳng làm gì được quân doanh.”

Vệ Kiêu, Lữ Mục bán tín bán nghi gật đầu.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận thấy quân Ngụy ngừng tấn công, thấy khó hiểu, liền cùng Mạnh Ngỗi leo lên tường đi đến chỗ Cung Uyên.

“Cung Uyên tướng quân. Vì sao hạ lệnh ngừng bắn?”

“Túc Vương điện hạ.” Nghe thấy tiếng nói của Triệu Hoằng Nhuận, Cung Uyên quay đầu hành lễ, sau đó giải thích cho Triệu Hoằng Nhuận.

“Giơ cờ trắng nhận lại thi thể?” Triệu Hoằng Nhuận nghi ngờ nhìn quân Sở đang tiến lên. Nhíu mày nói: “theo ta thấy, chỉ sợ là để thu về vũ khí áo giáp mới đúng?”

Cung Uyên nghe vậy nhún vai, dù sao hắn cũng biết dưới trướng Hùng Thác dưới trướng còn có 3 vạn quân của Hùng Hổ, nên không khó đoán ra mục đích Tể Tuyên thu lại thi thể.

“Không thể tấn công sao?” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày hỏi.

Cung Uyên liếm môi, cười khổ nói: “không hẳn là không thể... Nhưng, thiếu đạo nghĩa, sẽ bị người lên án...”

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy nhíu mày, trầm mặc không nói.

Cái gọi là đạo nghĩa, thể hiểu là dư luận, đối với một người hay một quốc gia mà nói, đều vô cùng quan trọng, nó liên quan đến mối quan hệ cá nhân, cùng với ngoại giao giữa các nước, có câu『 người có nghĩa thì nhiều người giúp, người bất nghĩa thì ít người giúp』.

Trầm tư một lát, Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng nói: “thôi, để bọn hắn lấy xác chết và vũ khí về đi... Hùng Thác chắc có ý định lấy trang bị của binh sĩ đã chết phân phối cho 3 vạn quân Hùng Hổ, hừ, chưa chắc sẽ như ý hắn.”

Triệu Hoằng Nhuận cũng không muốn để quân Sở lấy thi thể, thuận tiện lấy lại vũ khí áo giáp, nhưng chuyện này liên quan đến đạo nghĩa, hắn cũng không dám làm quá.

Nhưng nghĩ đến những vũ khí này, sẽ được phân phát cho 3 vạn quân của Hùng Hổ, tâm tình hắn tốt lên chút chút, dù sao hắn cũng đoán được 3 vạn quân này sẽ có mâu thuẫn với binh sĩ dưới trướng Hùng Thác.

Nếu hai đội quân hòa thuận, thì Triệu Hoằng Nhuận tự nhận mình xui xẻo, nhưng nếu mâu thuẫn, thì khi hai đội quân mâu thuẫn, tình cảnh đó sẽ rất đặc sắc.

Việc đến nước này, Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể tự an ủi mình.

Mà lúc này, quân Sở được Tể Tuyên chỉ huy vẫn đang tiến lên, khi cách rừng thương chừng 20 trượng, tất cả bộ binh đều dừng lại, chỉ có năm ngàn người đi tiếp.

Tể Tuyên cũng cân nhắc đến quân Ngụy, nên không dám để toàn quân vận chuyển thi thể, để tránh quân Ngụy hiểu lầm.

Dưới sự quan sát của quân Ngụy, năm ngàn quân Sở cẩn thận hai tay giơ khiên đi vào rừng thương. Nhưng quân Ngụy vẫn cầm nỏ chĩa về phía bọn hắn.

Thấy vậy, binh Sở không dám làm bậy, ngoan ngoãn nhặt thi thể, xoay người chạy về.

Năm ngàn tên bộ binh, tất cả đều như thế.

Mà sau khi 5 ngàn quân Sở chạy đi chạy lại lấy xác chết và trang bị, lúc bọn hắn có ý định đến gần chân tường tiếp tục lấy thi thể. Có một Thiên Phu Trưởng không chịu được nữa, đoạt lấy một chiếc nỏ, bóp cò.

Chỉ nghe một tiếng vù, một mũi tên cắm xuống đất.

“Dừng ở đây thôi!... Nếu dám tiến lên, chết!” Tên Thiên Phu Trưởng kia uy hiếp.

Triệu Hoằng Nhuận cùng Cung Uyên quay đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy tên đó mắng mỏ đám binh lính đang nhìn hắn lo lắng: “sợ cái gì? Ta cũng không giết bọn hắn, không phạm quân quy?!... Đám Sở cẩu giết người Ngụy ta, cần gì nói đạo nghĩa?!”

Cung Uyên há miệng. Đang muốn mắng, nhưng sau cùng cũng không nói gì.

Mà Triệu Hoằng Nhuận lại đang suy nghĩ.

Hắn không cho rằng Thiên Phu Trưởng nói gì

Lấy Triệu Hoằng Nhuận làm ví dụ, không thể phủ nhận, hắn luôn muốn trả thù Sở quốc, nhưng nhiều nhất chỉ khiến Sở quốc chịu tổn thất lớn, chẳng lẽ chờ tới khi hắn tiến công lãnh thổ Sở quốc. Hắn cũng học người Sở, dung túng binh sĩ cướp giết?

Thế thì có khác gì đám vương công quý tộc Sở quốc.

『 Quên đi... Hay là trở về suy tính bước tiếp theo. Sau trận này, Hùng Thác chắc sẽ không dám mạnh mẽ tấn quân doanh trại . 』

Chào Cung Uyên, Triệu Hoằng Nhuận tự mình trở về soái trướng, dù sao dùng đạo nghĩa để thuyết phục bản thân đứng giết quân Sở, để bọn hắn lấy lại xác chết và vũ khí, chuyện này hắn cũng không muốn,chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.

Quân Sở, cuối cùng rút lui.

Bị tên Thiên Phu Trưởng kia uy hiếp. Thi thể ở dưới chân tường, quân Sở không dám đụng vào.

Mà Tể Tuyên cũng không để tâm tới mấy trăm món vũ khi, thấy phần lớn thi thể và vũ khí đã được thu về, liền hạ lệnh toàn quân rút lui.

Trong trận này, quân Sở tổn thất 1 vạn 7 ngàn quân, trong đó có 1 vạn rưỡi là bộ binh, có thể tưởng tượng được bộ binh quân Sở chết nhiều thế nào.

Nhưng, Hùng Thác nghe được số lượng thương vong, hắn cũng không hài lòng.

Không phải vì thương vong quá nhiều, mà là số lượng thương vong, còn chưa đạt đến mục tiêu 3 vạn người.

Khi các tướng lĩnh vừa về doanh trại, Hùng Thác liền gọi bọn hắn tới soái trướng, trầm mặt chất vấn.

Tể Tuyên cùng Tử Xa là đồng liêu nhiều năm, bởi vậy không đùn đẩy trách nhiệm, chỉ im lặng.

Tử Xa tiến lên chắp tay nói với Hùng Thác: “công tử, chuyện này không liên quan đến Tể Tuyên, là mạt tướng ép hắn hạ lệnh rút lui, bởi vì tình hình chiến đấu lúc đó, mạnh mẽ tấn công Ngụy Doanh, chỉ là tăng thêm thương vong vô ích... Lãng phí tính mạng binh sĩ, còn không bằng tìm biện pháp khác.”

“Biện pháp khác?” Hùng Thác nghe vậy tức giận, tự nhủ nếu có biện pháp khác, bản công tử còn để đám binh sĩ đi chết uổng sao?

Nhưng khi hắn nhìn lại Tử Xa, đã thấy Tử Xa chắp tay, thấp giọng nói: “nếu công tử không để ý thương vong, mạt tướng có một kế sách, có thể thử... Nếu thuận lợi, thì Ngụy doanh chỉ là thùng rỗng kêu to, nhưng nếu bất lợi, mấy vạn binh tướng sẽ mất mạng trong nháy mắt...”

“...” Hùng Thác mở miệng, nhìn Tử Xa vẻ mặt nghiêm túc, nhất thời không nói.