Đầu tháng 4, ngay khi người dân và binh sĩ trong thành Đại Lương đang nói về Túc Vương, không ai ngờ được, đối tượng trong miệng bọn hắn, Triệu Hoằng Nhuận, đã dẫn tông vệ, cộng thêm Mị Khương, Mị Nhuế, Dương Thiệt Hạnh, đi trước Tuấn Thủy quân, lặng lẽ lẻn về đô thành Đại Ngụy.
Từ xa trông thấy Đại Lương thành nguy nga, nha đầu Mị Nhuế liền ríu rít.
“Cuối cùng cũng đến... Này, đây chính là đô thành Đại Lương sao? Nhìn cũng chả có gì đặc biệt? Ừm, tường thành đúng là rất cao, không biết trong thành thế nào... Đại lương có gì ngon không? Đúng rồi, sau khi vào thành chúng ta ở đâu?...”
Nghe nàng nhí nhéo bên tai, Triệu Hoằng Nhuận vô cùng nhức đầu.
Ngồi chung với hắn bây giờ là Dương Thiệt Hạnh, trước khi Triệu Hoằng Nhuận chuẩn bị trở về Đại Lương, nha đầu này vì một số hiểu lầm, khóc lóc đòi đi theo, vì sợ Triệu Hoằng Nhuận bỏ nàng lại, làm gia tộc mất đi chỗ dựa. Mà Triệu Hoằng Nhuận cũng thích nha đầu ngoan ngoãn và đơn thuần này, thế là quyết định mang nàng theo.