“Đáng ghét! Đáng ghét!”
Triệu Hoằng Nhuận hùng hổ rời cung.
Lúc rời khỏi Thủy Cùng điện hắn trông rất bình tĩnh, nhưng lúc đó hắn rất giận, sở dĩ không thể hiện ra, chẳng qua không muốn bị phụ vương vô lương đùa cợt.
“Lão già, thật gian xảo... Ta nói sao tự nhiên hắn tốt bụng, thăng Thương Thủy huyện thành Thương Thủy quận, thì ra chờ ta... Đáng giận!”
Triệu Hoằng Nhuận vừa thấp giọng mắng, vừa ảo não bản thân mắc bẫy.