TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q5 - Chương 1598: Trân Châu (1)

A Tử sở dĩ không quá xác định là giống đực Nhân tộc hay không, là vì nàng đời này chưa từng gặp Nhân tộc, chỉ nghe trưởng bối trong tộc truyền miệng nhau từng miêu tả đặc thù bề ngoài của Nhân tộc.

Hậu duệ thần ma ở hải ngoại, gần như không lui tới với Cửu Châu, nhưng, cách mỗi một đoạn năm tháng, giao nhân tộc sẽ phái người lên bờ, tìm hiểu một phen tình huống Cửu Châu, tìm hiểu lịch sử Cửu Châu.

Bởi vậy, địa khu ven biển có truyền thuyết về giao nhân, nhưng truyền lưu không rộng.

Trở lại chuyện chính, hậu duệ thần ma càng cường đại, sau khi hóa thành hình người, bề ngoài sẽ giữ lại bộ phận đặc thù bản thể, trừ phi dùng ảo thuật che giấu, bằng không khó có thể thu lại.

Ví dụ như nữ vương sau khi hóa thành hình người, màu con ngươi, màu tóc sẽ không thay đổi, một số bộ phận nào đó của thân thể sẽ lưu lại vảy.

A Tử chưa phát hiện trên thân nam nhân kia có chỗ đặc thù, cho nên lớn mật đoán là Nhân tộc giống đực.

Đúng rồi, còn có con hồ ly chín cái đuôi kia... A Tử bổ sung nói:

“Một vị giống cái khác là hậu duệ thần ma, nàng...”

A Tử miêu tả chi tiết bộ dáng Cửu Vĩ Thiên Hồ, trọng điểm khen đối phương xinh đẹp không gì sánh kịp, cùng với sức quyến rũ rung động lòng người, ngược lại lướt qua phương diện thực lực.

Bởi vì nàng cũng chưa nhìn thấy cửu vĩ hồ ra tay.

Giao nhân nữ vương cau đôi lông mày thanh tú, tiếp đó lộ ra nét giật mình, nhẹ nhàng nói:

“Ta biết rồi, thì ra là nàng ấy.”

Nàng nhìn A Tử, nụ cười lộ ra sự dịu dàng nhẹ nhàng như nước, thấp giọng nói:

“Ngươi sai rồi, hàng phục ác giao hẳn là cửu vĩ hồ, mà không phải Nhân tộc giống đực kia.”

A tử vẻ mặt kinh ngạc, thầm nhủ không đúng nha, Nhân tộc giống đực kia rõ ràng rất mạnh, ta tận mắt thấy ác giao rất cung kính đối với hắn. Mặt khác, cửu vĩ hồ là ai?

Thị vệ trưởng bên cạnh nhớ lại một lát, không quá xác định nói:

“Nữ vương, ngài nói là...”

Giao nhân nữ vương nhẹ nhàng gật đầu:

“Cửu Châu đại lục Nam Cương, có một cái Vạn Yêu quốc, quốc chủ là Cửu Vĩ Thiên Hồ, các nàng là hậu duệ thần ma Thanh Khâu hồ thời đại viễn cổ. Ba trăm năm trước, cửu vĩ hồ từng tới giao nhân đảo, lúc ấy, A Tử còn chưa sinh ra đâu.

“Cửu Vĩ Thiên Hồ phi thường cường đại, mặc kệ là ở Cửu Châu đại lục hay hải ngoại, đều là cường giả hàng đầu.”

Nói tới đây, nàng nhíu lại lông mày lá liễu:

“Không lâu trước đây, ta từng cảm ứng được khí tức của nàng, theo lý thuyết, nàng ra biển không nên thường xuyên như vậy. Chẳng lẽ là Cửu Châu đại lục xuất hiện biến cố gì...”

Mấy tháng trước, nàng ở giao nhân đảo cảm ứng được khí tức vị quốc chủ kia, nhưng đối phương chỉ là đi ngang qua, khí tức lướt qua trong một cái chớp mắt, không dừng lại ở giao nhân đảo.

Nữ vương nói có lý có chứng, A Tử lúc này mới biết mình nhận thức xuất hiện sai lầm, thì ra đại nhân vật chân chính là hồ ly tinh, không, Cửu Vĩ Thiên Hồ kia.

Là nàng thu phục ác giao.

Thị vệ trưởng lộ ra nụ cười:

“Mặc kệ thế nào, nàng thu phục ác giao, đối với giao nhân tộc chúng ta mà nói, là ân tình to lớn.”

Giải mối nguy lửa sém lông mày cho giao nhân tộc.

A Tử thuận thế nói:

“Mới vừa rồi ta ở bên ngoài nhìn thấy nàng, nàng đề xuất muốn gặp ngài.”

Giao nhân nữ vương chưa lập tức đáp ứng, suy tư hồi lâu, chậm rãi gật đầu:

“Bọn họ ở đâu? Ta mang theo tộc nhân tự mình ra ngoài nghênh đón.”

Nàng từng có tiếp xúc với Cửu Vĩ Thiên Hồ, hồ ly tinh tuy yên thị mị hành, tính tình quái đản, nhưng thái độ đối với giao nhân coi như ôn hòa, ít nhất không có địch ý.

Hơn nữa, lấy tu vi đối phương, muốn mạnh mẽ xông vào giao nhân đảo nhẹ nhàng dễ dàng, căn bản không cần bảo A Tử đến thông báo.

Khi nói chuyện, nàng từ trên giường mã não ngồi dậy, nhẹ nhàng bay vào trong làn nước, dòng nước tựa như được ban cho sinh mệnh, dâng trào như suối phun, đỡ lấy thân thể mềm mại của giao nhân nữ vương.

‘Phun trào’ nâng nàng di động về phía ngoài điện, thị vệ trưởng và A Tử gắt gao đi theo phía sau nữ vương.

Ba người rời khỏi cung điện, lúc này, ngoài điện đã tụ tập giao nhân tộc đông nghịt, bọn họ hoặc đứng ở dưới nước, hoặc ngồi ở bên bờ, phát ra tiếng nghị luận ồn ào.

Tranh cãi túi bụi vì tin tức A Tử mang đến, nhưng lại không có ai dám ra ngoài chứng thực.

Lúc này, cửa chính cung điện mở rộng, nữ vương đứng ở trên suối phun, tới trước mặt các tộc nhân.

Giao nhân tộc lập tức dừng thảo luận, bọn họ ý thức được, nữ vương sẽ cho bọn họ một cái đáp án chuẩn xác.

“Các vị tộc nhân!”

Đôi mắt như vàng vụn của giao nhân nữ vương nhìn quanh bốn phía, thanh âm mềm mại dễ nghe:

“Ác giao đã bị bằng hữu đến từ nơi xa thu phục, nguy cơ của chúng ta giải trừ rồi.”

Các giao nhân nhìn nhau, ở sau khi trải qua trầm mặc ngắn ngủi, tiếng hoan hô quanh quẩn ở trong hang động, thật lâu không tiêu tan.

A Tử không gạt người.

Cường giả thu phục ác giao là thần thánh phương nào?

...

“Quốc sư, nghiệp hỏa thiêu thân không phải là trò đùa, một cái vô ý, sẽ là kết cục muôn đời muôn kiếp không trở lại được.”

Sở Nguyên Chẩn cau mày, biểu đạt sự sầu lo của mình, nói tiếp:

“Huống hồ, tâm pháp Nhân tông tu đến cảnh giới Siêu Phàm mới có mối nguy nghiệp hỏa thiêu thân, ta như thế nào...”

Vừa dứt lời, hắn liền thấy phất trần trong tay Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng đánh tới, Sở Nguyên Chẩn theo bản năng muốn tránh, nhưng khống chế được bản thân.

Phất trần đánh ở trên cánh tay hắn, lực đạo không lớn, nhưng theo đó mà đến, là hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục... Những tình cảm này là mãnh liệt như thế, tựa như nước lũ vỡ đê, nháy mắt đánh sập lý trí Sở Nguyên Chẩn.

Hắn khi thì phẫn nộ hận không thể hủy diệt thế giới, hủy diệt nhân gian đục ngầu; Khi thì bi ai cho rằng mình là người thất bại, sống không có ý nghĩa; Khi thì vui mừng muốn đứng dậy vừa múa vừa hát...

Lúc này, bên tai vang lên giọng Lạc Ngọc Hành từ tính như khối băng va chạm, tràn ngập khuynh hướng cảm xúc:

“Ôm nguyên về một, thử dùng bí pháp dưỡng ý khống chế bảy loại tình cảm.”

Lời nàng ẩn chứa lực lượng nào đó, hữu hiệu vuốt ve tinh thần hỗn loạn của Sở Nguyên Chẩn, hắn bắt lấy một tia tỉnh táo này, ổn định nguyên thần, tiếp theo bắt đầu dùng tâm pháp “dưỡng ý”, thử mang bảy loại tình cảm chuyển hóa thành kiếm ý.

Cái gọi là dưỡng ý, là mang cảm xúc tích góp, nén vào trong kiếm, ngày qua ngày, tích tiểu thành đại, cuối cùng toàn bộ bùng nổ trong một lần.

Trung tâm của nó là cần một loại tình cảm, ý chí mãnh liệt.

Nghiệp hỏa thiêu thân vừa vặn phù hợp.

Ánh mắt Lạc Ngọc Hành xẹt qua mặt Sở Nguyên Chẩn, nhìn trường kiếm phía sau hắn, kiếm ở trong vỏ, đã bộc lộ sắc bén.

Sau khi ra khỏi vỏ, uy lực lại sẽ như thế nào?

Nàng hài lòng gật đầu, lại dùng phất trần vỗ bả vai Sở Nguyên Chẩn, mang thất tình lục dục gieo vào trong cơ thể hắn thu trở về.

Đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên này, nghiệp hỏa đã không là uy hiếp nữa, thậm chí có thể thao túng nó dùng để đối địch.

Sau khi thu hồi nghiệp hỏa, trạng thái Sở Nguyên Chẩn lập tức chuyển biến tốt. Hắn mở mắt, vừa vui sướng vừa kiêng kị, chăm chú nhìn dung nhan vô song của Lạc Ngọc Hành, than thở:

“Thì ra đây là nghiệp hỏa thiêu thân, thì ra quốc sư luôn luôn chịu đựng thống khổ như vậy.”

Quả nhiên, mỗi một người có thể thành tựu nhất phẩm, đều là người có đại nghị lực đại thiên phú đại cơ duyên.