TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 235: Giết địch (2)

Một tiêu sư nhìn theo Dương Oanh Oanh đầy thèm khát, cái váy ôm sát vào cơ thể, hình dáng cái mông căng kia nhìn thật là mê người.

Tiêu sư cao to thúc vào bụng ngựa, đuổi theo Dương Oanh Oanh, nhếch miệng cười: "Tiểu mỹ nhân, tối nay cùng chơi với đại gia nhé. Bạc lần này đại gia xuất hành kiếm được đều thuộc về ngươi. Mười lượng bạc đây."

Dương Oanh Oanh ngoảnh mặt làm ngơ, không trả lời cũng không từ chối, coi như không có người này.

Tiêu sư nói thêm mấy câu, thấy tiểu mỹ nhân không để ý tới, mắng một tràng rồi bỏ đi.

Mấy tiêu sư quen biết hắn cười rộ lên, chọc ghẹo hắn một trận. Trong mắt họ đều thấy sự thất vọng. Nữ nhân này dầu muối không tiến, bọn họ đều không có cơ hội.

Mắt mấy tiêu sư từng có giết người lóe lên ánh tàn nhẫn, loại phu nhân xinh đẹp một mình đi ra ngoài này, nếu không phải gặp được Triệu lão đại, hẳn đã bị người ta ăn tới liền xương cốt cũng không chừa từ lâu.

Triệu Long đi đầu thương đội đưa tay lên ra hiệu, mọi người lập tức rút binh khí, như lâm đại địch. Nhưng đao xuất ra khỏi vỏ một nửa, đây là quy củ áp tải bất thành văn.

Mọi người lăn lộn giang hồ chính là để cầu tiền tài, trừ phi thực lực hai bên cách biệt quá xa, nếu không sẽ không chịu thua. Huống chi, Triệu lão đại trước giờ cũng có chút danh tiếng trong hắc đạo, nếu không đã không ăn chén cơm này.

Từ trong rừng hai bên đường rầm rầm nhảy ra bảy tám chục người, đao giáo lóe sáng, từ lối rẽ phóng ra hơn hai mươi kỵ binh, đều là nhân cường mã tráng.

Triệu Long có chút buồn bực, con đường này năm nào hắn cũng đi nhiều lần, khúc đường nào cần đút lót, đỉnh núi nào cần hiếu kính, hắn đều biết.

Từ khi nào khúc rừng này có cướp đường? Triệu Long đè tay xuống, ý bảo các thủ hạ tiêu sư an tâm đừng hoảng, giục ngựa đi tới một đoạn ngắn, cao giọng nói:

"Tại hạ Triệu Long, chúng bằng hữu trước đây là cùng một đường."

Đi tới gần, hắn bỗng nhận ra có điều không đúng, đám người này bên hông treo quân nỏ, cầm trong tay là trường đao đặc chế, đều là trang bị ở trong quân.

Triệu Long nghe nói, có vài trại lớn không hề thiếu quân nhu, mã tấu quân nỏ thậm chí có cả súng lửa, đầy đủ mọi thứ, nhưng đều là những trại thổ phỉ lớn hàng đầu, không lý nào xuất hiện ở nơi đây.

"Ninh Yến, trông ngươi cứ như ma bệnh bị nữ tử hút sạch tinh khí ấy." Tống Đình Phong đi cạnh Hứa Thất An, thừa cơ trêu ghẹo.

Hứa Thất An nhìn hắn, thản nhiên đáp: "Ta có một bằng hữu, hỏi ta có dược hoàn Ty Thiên Giám tráng dương bổ thận không."

Nụ cười của Tống Đình Phong cứng đờ.

"Bằng hữu đó của ta tên là Chu Quảng Hiếu, Quảng Hiếu, ngươi cũng có hôn thê rồi, tội gì liều mạng vậy." Tống Đình Phong ném nồi cho Chu Quảng Hiếu.

Chu Quảng Hiếu khó chịu không đáp, nhìn hắn một cái, nhưng rồi cảm thấy không cam lòng, phản bác: "Ta còn biết thương hương tiếc ngọc, chứ tướng ăn của ngươi khó coi lắm, sáng nào cô nương ngươi ngủ cũng không rời giường nổi.

"Chính ngươi không biết tiết chế, làm thân thể hao tổn."

Võ phu khí lực cường hãn, tinh lực tràn đầy, có thể coi là Ngưu Ma Vương, nhưng hôm nào cũng chơi từ tối muộn tới sáng, lâu ngày chầy tháng, khí huyết cũng sẽ bị thiếu hụt.

"Ta đó là lợi hại." Tống Đình Phong không phục, cười kiêu ngạo: "Chỉ có cô nương Giáo Phường Ty mới tận tình phối hợp với ta, mặc dù các nàng chống đỡ cũng rất mệt mỏi."

"Đình Phong à!"

Tống Đình Phong nghe thấy Hứa Thất An gọi mình, quay đầu nhìn sang: "Cái gì?"

"Không phải ngươi lợi hại, mà là người ta khoan dung thứ nhỏ bé của ngươi."

"Ngươi cút đi!"

Đang vui vẻ mắng nhau, Khương Luật Trung dẫn đội trầm giọng: "Phía trước có mùi máu tươi, toàn bộ thành viên chuẩn bị."

Soạt... tiếng đao ra khỏi vỏ vang lên đều nhịp, Hổ Bí Vệ, Đả Canh Nhân cùng rút bội đao, tháo quân nỏ ra cầm tay.

"Đột kích!" Khương Luật Trung thúc vào bụng ngựa, xông ra ngoài.

Đội ngũ trong nháy mắt tiến vào trạng thái hành quân, tốc độ cực nhanh, mà đâu vào đấy.

Hành quân mười phút, phía trước xuất hiện rừng cây, gió thổi đến dẫn mùi máu tươi nồng nặc.

Ngay lúc tiến vào rừng, tên từ hai bên phóng tới, tập kích cả Đả Canh Nhân lẫn Hổ Bí Vệ đang chạy như điên.

Khương Luật Trung giơ tay lên, ấn xuống một cái, những mũi tên đuôi lông vũ đâm vào tường khí vô hình, hết lực rơi xuống.

Hắn phất phất tay, hô: "Hổ Bí quân, vào rừng giết địch."

Vừa nói, Khương Luật Trung vừa nhìn về phía trước, trên quan đạo mấy trăm thi thể phơi thây, máu tươi nhuộm đầy đất. Ngựa cũng không thoát được độc thủ, hàng hóa thương đội này vận chuyển rơi vãi đầy đất.

Hắn lập tức tìm ra nguyên nhân vì sao ban nãy mình ngửi được mùi mùi máu tươi, hạ lệnh cho đội ngũ tập kích bất ngờ. Lúc bọn thổ phỉ nghe thấy tiếng vó ngự, không kịp rút lui, nên mới mai phục bọn họ trong rừng.

Trong rừng vang lên tiếng chiến đấu kịch liệt, Hổ Bí Vệ là một trong ngũ vệ Kinh Thành, mặc dù không dũng mãnh thiện chiến bằng cấm quân, nhưng vẫn hơn xa quân đội địa phương.

Nhân số hai bên chênh lệch không nhiều, tên và đao chạm nhau, đánh bất phân thắng bại.

Khương Luật Trung ngẩn người, có hơi ngạc nhiên, quay qua hỏi Hứa Thất An: "Ninh Yến, giết người bao giờ chưa?"

"Từng giết một, trọng thương một." Hứa Thất An nhìn thương đội phơi thây đầy đất, thuận miệng báo cáo chiến tích.

Khương Luật Trung xì cười: "Tiểu tử lông còn chưa mọc dài."

Đám Đả Canh Nhân ồ lên cười.

Ngoài Hứa Thất An là tay mơ mới gia nhập Đả Canh Nhân chưa được hai tháng, người ở đây đều là võ giả thân kinh bách chiến, giết người không nháy mắt.

Khương Luật Trung chỉ tay vào rừng: "Đi, luyện tay một chút, giết ít nhất mười tên."

Hứa Thất An thu mắt về, chậm rãi thở ra một hơi: "Được!"