"Chờ một chút!"
Hứa Thất An đi thăm dò hiện trường trở về, kêu Hổ Bí Vệ ngừng lại.
Trương Tuần phủ và Khương Luật Trung nhìn hắn đầy ý hỏi. Hứa Thất An đi tới bên cạnh hai người, cau mày: "Sự tình có điểm khác thường."
"Hửm?" Khương Luật Trung nhìn quanh, tập trung cảm ứng một hồi: "Xung quanh không có mai phục."
Đây chỉ là một vụ thổ phỉ cản đường cướp bóc bình thường, chuyện như này ở Vân Châu hôm nào cũng có.
"Không phải mai phục, " Hứa Thất An lắc đầu: "Ta vừa kiểm tra hiện trường, phát hiện đa phần những người bị giết đều là tiêu sư, thương nhân và dân thường ngược lại đều bình yên vô sự, hàng hóa cũng được giữ nguyên hoàn hảo, bọn cướp thậm chí không hề gỡ lớp vải dầu chống nước, kiểm kê chiến lợi phẩm."
"Hai vị đại nhân không thấy kỳ quái sao, thổ phỉ cướp đường, nhưng lại để mặc cho hàng hóa có giá trị rơi đầy đất, không thèm để ý."
Trương Tuần phủ trầm ngâm: "Có lẽ là không có thời gian chỉnh đốn."
Hứa Thất An hỏi: "Vậy tại sao lại có thời gian trói người? Nếu ta là bọn cướp, mục tiêu của ta nhất định là cầu tài, những cái xe hàng hóa này mới là mục tiêu của ta. Ta sẽ giết sạch đám dân thường kia, cần gì phải vẽ vời cho thêm chuyện, trói bọn họ lại làm gì. Trừ phi…"
Khương Luật Trung và Trương Tuần phủ nhìn nhau, Khương Luật Trung cau mày: "Trừ phi mục tiêu của bọn chúng không phải hàng hóa, mà là người?"
Hứa Thất An gật đầu, nhìn đám người may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng vẫn còn sợ hãi kia, "Hỏi một cái là biết."
Hắn vẫy tay, gọi một thương nhân trung niên, hỏi: "Ngươi là ai?"
"Tiểu nhân là thương nhân bán tơ lụa của Bạch Đế Thành, dẫn hai nghìn cuộn tơ lụa đến Thanh Châu buôn bán, vì đường xá xa xôi, sợ không may gặp phải thổ phỉ, nên đi theo thương đội của Triệu gia cùng đến Thanh Châu, chính là Triệu Long. Người này có chút bản lĩnh, hắc bạch hai nhà đều có quen biết, thương đội của hắn ngày thường rất an toàn.
"Tiểu nhân đã hợp tác với hắn rất nhiều lần, ai ngờ hôm nay, cả ngày đánh nhạn, rốt cuộc cũng có ngày bị nhạn mổ mù mắt. Triệu Long này cũng coi như là một nhân vật, biết coi trọng chữ tín, ài, thật đáng tiếc."
Hứa Thất An nhìn về phía thương đội bị phơi thây kia, vị Triệu gia kia cũng nằm ở trong đó.
Sau khi hỏi từng người, phát hiện tất cả họ đều là thương nhân, đều có quen biết với nhau, cuối cùng chỉ còn lại phu nhân đầy đặn kia.
Nàng này thoạt nhìn mới đầu ba mươi tuổi, ở thế giới của Hứa Thất An, vẫn còn thuộc hàng phụ nữ trẻ.
"Ngươi thì sao?" Hứa Thất An nhìn nàng ta: "Ngươi một nữ nhân yếu ớt, lẻ loi một mình đi Thanh Châu để làm gì?"
Dương Oanh Oanh có chút chần chừ, đứng cúi đầu dịu dàng đáp: "Mấy năm trước, trượng phu dân phụ đi Thanh Châu mưu sinh. Trước đó có gửi thư về, nói việc làm ăn tại Thanh Châu rất tốt, định tự mình trở lại đón dân phụ đến Thanh Châu định cư, nhưng vì kinh doanh quá bận rộn, không thoát thân ra được, nên bảo dân phụ đi theo một thương đội đáng tin cùng đi Thanh Châu.
"Dân phụ nghe ngóng nhiều người, ai cũng bảo thương đội Triệu gia là tốt nhất, vừa an toàn vừa thủ tín."
Nói năng rất có lớp có lang, thoạt nhìn không có sơ hở nào.
Chỉ là một dân phụ bình thường, lại trấn định khi nhìn thấy cảnh tượng đầy máu me như vậy, không phải lẽ ra phải mặt mày trắng bệch, thấy người là bật khóc hay sao? Hơn nữa, lúc nói chuyện, mắt vẫn luôn nhìn xuống đất, cứ như đang đọc thoại lời kịch, đây là biểu hiện của sự thiếu tự tin
Hứa Thất An nói: "Bổn quan hỏi ngươi mấy chuyện."
Dương Oanh Oanh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại cúi xuống, giọng yếu đuối: "Đại nhân xin hỏi."
"Trượng phu của ngươi tên là gì?"
Dương Oanh Oanh vẻ suy tư.
"Nhà của ngươi ở đâu?"
" "
"Trượng phu của ngươi có điểm đặc thù gì về dung mạo?"
" "
"Trương phu của ngươi cao bao nhiêu?"
" "
"Trong thư trượng phu ngươi đã viết gì? Mời ngươi đọc lại vài câu. Trượng phu của ngươi làm nghề gì?"
Dương Oanh Oanh ngẩn người, đứng ngơ ra đó, không biết làm gì, sau một hồi lâu, nàng ta mới tỉnh táo lại, yếu ớt lên tiếng: "Trượng phu của dân phụ tên …"
"Đủ rồi, khỏi nói nữa." Hứa Thất An gọi Hổ Bí Vệ: "Lục soát người nàng ta."
"? ? ?" Dương Oanh Oanh nhìn hắn đầy ngơ ngác. Mọi hành động của vị đại nhân này đều vượt ra khỏi dự liệu của nàng.
Nàng hoảng sợ lùi lại một bước, hai tay ôm ngực, cắn môi, bộ dạng xấu hổ và giận dữ muốn chết.
"Nghĩ quá lâu, " Hứa Thất An cười tủm tỉm nhìn phu nhân xinh đẹp, "Nếu một nương tử ngay cả tên, điểm đặc thù của trượng phu mình mà cũng phải mất một lúc lâu mới nói ra được, thì bảo người ta làm sao tin tưởng được?
"Nói dối không phải cứ nói đại vài câu là có thể làm người tin tưởng. Nếu ngươi không muốn bị soát người, thì thành thật khai báo. Vì sao đám sơn phỉ kia phải bắt ngươi?"
Đánh một gậy xong, thấy sắc mặt nữ tử dần trắng bệch, Hứa Thất An cho củ cà rốt trấn an: "Đại nhân nhà ta là Tuần phủ từ triều đình đến, ở Vân Châu này không có quan nào lớn hơn hắn hết. Có chuyện gì thứ cứ nói ra."
Dương Oanh Oanh nhìn về phía Trương Tuần phủ, Trương Tuần phủ vuốt cằm: "Bổn quan nhận hoàng mệnh tuần tra Vân Châu, ngươi chỉ là một dân phụ, không đáng để bổn quan lừa gạt."
Dương Oanh Oanh cúi đầu, không ngừng cân nhắc, tự biết mình không có lựa chọn, cắn răng, quỳ xuống đất:
"Dân phụ Dương Oanh Oanh, lần này đi Thanh Châu, là vì tránh họa, đồng thời tìm Thanh Châu Bố Chính Sứ Dương đại nhân, để xin chủ trì công bằng, báo thù rửa hận cho phu quân ta."
Trương Tuần phủ không trả lời ngay, mà trầm ngâm: "Phu quân của ngươi là ai? Chuyện gì mà muốn tìm Dương đại nhân để chủ trì công bằng?"
Dương Oanh Oanh khóc ròng: "Phu quân dân phụ là Chu Mân."
Trương Tuần phủ thất thanh: "Cái gì? !"
Hứa Thất An và Khương Luật Trung cùng quay phắt qua, nhìn chằm chằm Dương Oanh Oanh.
Chu Mân, ám tử Đả Canh Nhân chết ở Vân Châu, là người vạch trần Vân Châu Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam cấu kết sơn phỉ, chuyển vận quân tư kiếm lời riêng, nuôi cướp cho mình.
Mật tín quay về kinh thành không lâu, hắn đã lặng lẽ mất mạng.