Nửa giờ sau, họ đã tới nơi cần tới.
Cầu Tư Minh bắc qua một con sông nhỏ, là một cái cầu hình vòm hai gầm to hai gầm nhỏ, làm bằng cẩm thạch, thân cầu phủ kín rêu xanh.
Ba người kiểm tra cẩn thận trên cầu hồi lâu, cuối cùng, Hứa Thất An nhìn thấy ở mặt ngoài thân cầu, có một khối gạch bị lồi ra.
Hắn dùng hai ngón tay bấm chặt vào khối gạch, từ từ kéo nó ra.
Thò tay vào lỗ gạch hổng lục lọi một lát, lấy ra một cái túi gấm.
Quả nhiên, chính vì cái túi gấm này, làm cục gạch không khớp kín vô được.
"Quả thật có đồ!" Tống Đình Phong vui mừng quá đỗi, chạy qua dán sát vào, miệng giục: "Mở ra nhìn coi là cái gì."
Hứa Thất An mở túi gấm, bên trong có một tờ giấy, mở giấy ra, trong đó viết:
Mặc nhất bách lục thập nhị
Tam bách tứ thập thất tứ nhất nhị
0, 162, 347, 4, 1, 2? Hai nhóm con số này nghĩa là gì? Mịa, Chu Mân này đúng là một người đặc biệt, bày vẽ quá đi, tiếc là đã chết rồi. Hứa Thất An nhìn chằm chằm tờ giấy, chìm vào trầm mặc.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu liếc nhau, Tống Đình Phong ngơ ngác: "Nghĩa là sao?"
"Ta làm sao biết!" Hứa Thất An lại nổi bực: "Cùng là Đả Canh Nhân, sao mà khác nhau xa quá vậy? Nhìn ám tử người ta đi, mạnh hơn hai người các ngươi nhiều, không bằng được, không bằng được."
"Vốn dĩ ám tử đã là những người nổi bật, đặc biệt, hơn người mà, bằng không làm sao làm nhiệm vụ ẩn núp được." Tống Đình Phong không phục:
"Đả Canh Nhân ở trong nha môn của bọn ta, chỉ phụ trách võ lực là được rồi."
Ám tử là những nhân tài có kĩ năng đặc biệt, hoặc có tâm tư kín đáo, hoặc là thông minh tuyệt đỉnh, đương nhiên khác với Đả Canh Nhân ở trong nha môn chỉ phụ trách bạo lực, hai bên là không giống nhau.
Lúc này, đã sắp hoàng hôn.
Hứa Thất An cất kỹ tờ giấy, bất đắc dĩ nói: "Đi về trước đã."
Thứ chờ bọn họ không có gì, nhưng thứ đang chờ hắn lại là một cơn bão tố suy nghĩ.
Dịch trạm.
Vì Phố Hoàng Bá cách Dịch trạm gần hơn, nên những Đả Canh Nhân tới đó điều tra đều đã trở về, mang về một tin làm người ta ỉu xìu.
"Không phát hiện được gì? Các ngươi có kiểm tra kĩ chưa?" Trương Tuần phủ chất vấn.
"Con phố đó ban ngày chả có được mấy người, hỏi mấy hộ ở phố bên cạnh, mới biết đó là một cái chợ chó. Ngoài buổi tối họp chợ, ban ngày cơ bản chẳng có ai."
Đồng la đi tìm hiểu rầu rĩ trả lời.
Một con phố nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, xông vào đó như con ruồi không đầu, thì tìm ra được cái gì! Gặp ai cũng hỏi, có biết Đô Chỉ Huy Sứ Ty Chu Mân Chu Kinh Lịch không ư?
"Aiz!" Chúng Đả Canh Nhân nhụt chí, gục đầu.
Trương Tuần phủ nhấp một ngụm trà, ngồi được một chút, đã không yên đứng dậy, đi qua đi lại.
Phố Hoàng Bá không có manh mối, giờ chỉ còn chờ tin tức bên kia của Hứa Ninh Yến. Nếu đám Ninh Yến cũng không tìm được gì, nghĩa là bản án lại trở về điểm cũ.
Họ lại bị dậm chân tại chỗ.
"Nhất định sẽ có thu hoạch, nếu không án này sẽ thành án không đầu mối mất." Trương Tuần phủ thầm nói.
Tiếng lầm bầm của ông bị đám ngân la và Khương Luật Trung nghe không sót một chữ.
"Họ về rồi." Đồng la đứng ở cửa vui vẻ kêu lên.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa ra vào, thấy Hứa Thất An và hai đồng liêu đi về.
"Thế nào?" Khương Luật Trung vội hỏi.
Bàn tay Trương Tuần phủ đã siết thành nắm đấm dưới tay áo, hồi hộp nhìn ba người trong chờ mong.
Hứa Thất An lấy tờ giấy, đặt lên bàn, trong chớp mắt, hơn mười đôi tay cùng thò ra.
Đùng!
Khương Luật Trung đập một phát vỗ bay hết đống móng vuốt, nhanh tay giật được, mở tờ giấy ra xem, mày liền nhăn lại:
"Viết cái gì thế này?"
Rồi hiểu, không phải ám hiệu của nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An nghĩ.
"Ta xem một chút!" Trương Tuần phủ chạy như bay tới, giật lấy tờ giấy, thấy trên trang giấy viết hai nhóm chữ số:
Mặc nhất bách lục thập nhị
Tam bách tứ thập thất tứ nhất nhị
Trương Tuần phủ hoàn toàn cấm khẩu một lúc lâu, trong đầu hiện lên từng quyển sách thánh hiền mình đã đọc, sau đó loại trừ dần những quyển có nội dung không tương ứng.
Cái này giống với "Văn cô nương lập gia đình", đều là người ra đề ăn hiếp người ta! Trương Tuần phủ buồn rầu, thấy Hứa Thất An im lặng đi lên lầu.
"Ninh Yến, ngươi đi đâu?"
Hứa Thất An trên bậc thang quay đầu lại, giọng hờ hững: "Trở về phòng quan tưởng, nếu không, ta có cảm giác mình sẽ đột tử bất cứ lúc nào. Hừm, đã mười hai ngày ta không ngủ rồi."
"! ! !" Chân mày Khương Luật Trung nhảy dựng.
Hắn đã biết Hứa Thất An trùng kích Luyện Thần Cảnh, lúc đó, khi còn ở trên sông, Hứa Thất An đã từng hỏi hắn câu hỏi: làm sao trùng kích Luyện Thần Cảnh.
Mấy ngày nay thấy quầng thâm mắt hắn càng lúc càng đậm, Khương Luật Trung đã đoán có lẽ tiểu tử này đang trùng kích Luyện Thần Cảnh, không biết hắn đã chịu đựng bao nhiêu ngày.
Mười hai ngày, mười hai ngày mà vẫn còn chưa đột phá cực hạn, trên đường còn đánh nhau một trận nữa!
Đồng nghĩa nguyên thần của Hứa Thất An có tiềm lực rất lớn, cực kì lớn, hắn mà bước vào Luyện Thần Cảnh, nguyên thần nhất định cũng sẽ biến chất.
Khương Luật Trung hồi ấy khi tấn chức Luyện Thần Cảnh, mất mười sáu ngày, những kim la khác không khác bao nhiêu.
"Xem bộ dạng tiểu tử này, mười hai ngày rõ ràng chưa phải là cực hạn, không biết hắn có thể chống chọi được bao lâu." Nghĩ tới đây, Khương Luật Trung trầm giọng: "Nhớ đừng ngủ đó."
Trở lại phòng, Hứa Thất An cởi giày, leo lên giường ngồi xếp bằng, vừa thổ nạp Luyện Khí, vừa quan tưởng Cự Nhân Đồ, và Kim Sư Hống Đồ.
Đang chìm trong quan tưởng, bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.
"Chuyện gì?" Hắn mở mắt ra.
"Ninh Yến, có thấy đỡ hơn chút nào không?" Tiếng Trương Tuần phủ từ ngoài cửa vọng vào, sau khi Hứa Thất An trả lời, mới nói tiếp:
"Đi tham gia tiệc tối với ta, gặp giới quan trường Vân Châu."