TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 262: Dư âm chữ viết trên bia (2)

Ngụy Uyên liếc đồng hồ cát để trong góc, phất tay: "Lui ra đi, ta không muốn có sai lầm tương tự xảy ra nữa. Thiến Nhu, đi chuẩn bị xe ngựa, theo ta vào cung."

Chỉ nửa canh giờ nữa là tới giờ cuộc họp nhỏ trong triều.

Nguyên Cảnh Đế không áp dụng thượng triều sớm (tảo triều), vì thời gian đó ông ta đang phải ngồi tĩnh tọa ngộ đạo, nhưng cứ năm ba ngày, sẽ mở một lần họp nhỏ, tuy nhiên cũng không thường xuyên.

Lần họp nhỏ trước là bốn ngày trước.

Bánh xe cán qua con phố lớn lát đá xanh, Nam Cung Thiến Nhu kéo mạnh cương ngựa, xe ngựa dừng lại trước cửa cung thành.

Lấy cái thang nhỏ để xuống, đón Ngụy Uyên xuống xe, Nam Cung Thiến Nhu giao cương ngựa cho Kim Ngô Vệ thủ thành, đi theo người mặc áo xanh kia.

Ngự Thư Phòng, Nguyên Cảnh Đế tóc đã đen trở lại, ngồi sau cái bàn lớn màu vàng, quét mắt qua chúng đại thần một vòng, giọng không cảm xúc:

"Vũ Châu Bố Chánh Sứ Ty truyền chiết tử về, trẫm đã cho nội các chép một phần đưa cho chúng ái khanh, trẫm muốn nghe suy nghĩ của các ngươi."

Hộ Bộ Thượng thư dẫn đầu bước ra khỏi hàng, cất cao giọng: "Thần cho là, đây chỉ là ngoại lệ xảy ra ở Vũ Châu mà thôi, Trương Hành Anh bảo rằng nha môn tào vận các châu của cả Đại Phụng đều có gián điệp, hoàn toàn là lời vô căn cứ."

Công Bộ Cấp Sự Trung phụ họa: "Lời nói của Trương Hành Anh thiếu chứng cớ, chưa đủ để tin, chỉ cần điều tra kỹ nha môn tào vận Vũ Châu là được."

Có thêm nhiều quan viên khác đứng ra tán thành, thái độ rất rõ ràng: Không tra tất cả nha môn tào vận.

Hai chữ Tào vận, từ xưa tới nay chính là phiền toái, lợi ích các tập đoàn nó có liên quan quá mức khổng lồ, từ kinh thành tới địa phương, trên tới miếu đường, dưới tới giang hồ, rắc rối phức tạp, dính dáng tới rất nhiều rất nhiều người.

Nguyên Cảnh Đế nhìn Thủ phụ đương triều, "Vương ái khanh thấy thế nào?"

Thủ phụ đại nhân chắp tay: "Thần cho là, điều tra kỹ Vũ Châu tào vận là được."

"Ngụy Uyên, ngươi có ý kiến gì?" Nguyên Cảnh Đế nhìn đại thanh y.

"Thần nhất trí với ý kiến của Thủ phụ." Ngụy Uyên trả lời.

Chúng quan viên đều quay qua nhìn Ngụy Uyên.

Vương thủ phụ nghiêng đầu, nhìn Ngụy Uyên, vừa hài lòng vì người này không nói ý khác, lại vừa có chút thất vọng. Kinh sát đang vào giờ phút quan trọng, ai dám nói lên ý kiến điều tra kỹ nha môn tào vận, đó chính là tự tuyệt con đường quan lộ của mình ở quan trường Đại Phụng.

Hai đối thủ già đời sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy, nhưng cũng rất hy vọng đối phương phạm sai lầm.

Nguyên Cảnh Đế gật đầu một cái, ánh mắt thâm trầm, không nhìn ra vui giận, nói tiếp:

"Thanh Châu Bố Chánh Sứ truyền về một chiết tử, Dương Cung cho lập giới bia ở các đại nha môn của Thanh Châu, trên bia viết: “Ngươi ăn lộc ngươi, xương dân máu dân, hạ dân dễ hiếp, trời cao khó lừa.”

"Thanh Châu Bố Chánh Sứ Ty cho là, bài thơ này rung động lòng người, có hiệu quả nhắc nhở bách quan, đề nghị triều đình cho các châu khác noi theo, lập giới bia.

"Chư vị ái khanh thấy thế nào?"

Trong Ngự Thư Phòng, chư công ồ lên, châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán.

"Thơ hay, thơ hay!"Một Cấp Sự Trung phấn chấn bước ra khỏi hàng, hô lớn: "Bài thơ này thật là bút thần, hay không lời nào để tả, đây mới là thơ Đại Phụng ta nên có, chứ không phải loại 'Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn', hay kiểu ‘Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà’.”

"Thần nhiệt huyết sôi trào, khẩn cầu bệ hạ truyền lệnh các châu noi theo, cho lập giới bia tại các đại nha môn."

Cấp Sự Trung này tấu xong, liền được chư công thi nhau phụ họa, chuyện này không liên quan đến tranh đấu lợi ích, không liên quan đến tranh đấu đảng phái, nên chư công lập tức trở nên thoải mái, dũng mãnh phát ngôn, phát biểu ý kiến của mình.

Nhưng đương nhiên không phải ai cũng đồng ý kiến, cũng có người không muốn nhìn thấy Dương Cung được nêu cao tên tuổi, vì Thanh Châu Bố Chánh Sứ này là người có học của thư viện Vân Lộc.

Nhưng số đông vẫn hy vọng triều đình làm như vậy, làm như vậy, chuyện này truyền xuống đời sau, có lợi cho hình tượng của triều đình trong lòng thiên hạ, vô cùng có lợi.

Chuyện này có cùng một đạo lý với cái sự thích danh tiếng của người đọc sách.

Những năm gần đây, từ dân gian đến sĩ tộc, từ trăm họ đến hương thân, đều mắng triều đình bên tai không dứt. Lập giới bia, có thể vãn hồi chút danh tiếng cho triều đình.

Vương thủ phụ cất bước bước ra khỏi hàng, "Thần đề nghị noi theo Thanh Châu Bố Chánh Sứ Ty."

Thật ra Nguyên Cảnh Đế cũng có ý này, dù ông ta tu tiên, không quan tâm tới triều chánh, hốt bạc vô độ, nhưng ông ta cảm thấy mình là một hoàng đế tốt.

"Tên tuổi Dương Cung Đại Nho đúng là không phải giả, thơ này ra đời khi trẫm còn tại vị, ắt sẽ danh thùy sử xanh. Trẫm chẳng những muốn lập giới bia ở nha môn các châu, trẫm còn muốn tự tay mình viết, lấy thủ sách của trẫm đi thác ấn." Nguyên Cảnh Đế cười.

"Năm Dương Cung lấy được thứ hạng khoa cử, thi từ chính là kiệt xuất nhất khi đó." Vương thủ phụ cũng cười theo.

Ngụy Uyên đứng đó bối rối nửa ngày.

“Ngươi ăn lộc ngươi, xương dân máu dân, hạ dân dễ hiếp, trời cao khó lừa.” Đây không phải là bài thơ ngày đó Hứa Thất An viết ra khi vấn tâm sao?

Sao lại thành thơ của Dương Cung?

Hay là, bài thơ này vốn là của Dương Cung, Hứa Thất An nghe đường đệ Từ Cựu của mình giảng mới biết?

Ngụy Uyên rất nhanh hủy bỏ suy đoán này, bàn về thơ mới, một trăm Dương Cung cũng không bằng một Hứa Thất An.

Bài thơ này gần đây mới xuất hiện, đoàn người Tuần phủ một đường xuôi nam, ắt phải đi ngang qua Thanh Châu. Nói cách khác, sau khi Hứa Thất An trở lại Thanh Châu, bài thơ này mới từ Thanh Châu truyền tới.

Sau khi đã nghĩ thông, Ngụy Uyên nhíu mày, sinh lòng nghi ngờ: "Nhưng thơ này là của Hứa Thất An làm, là bệ hạ đã sơ suất nhìn sót, là cố ý, hay là Thanh Châu Bố Chánh Sứ Ty đã cố ý không viết tên của Hứa Thất An?"

Chiết tử là Thanh Châu Bố Chánh Sứ Ty cho truyền về kinh thành, loại chiết tử này thường đều do quan lại nha môn viết thay, dẫu sao Bố Chánh Sứ không thể chuyện gì cũng phải tự làm; cũng có khả năng là quan viên vì muốn lấy lòng Bố Chánh Sứ, tận lực coi thường tác giả thật sự, đến khi bị hỏi tới, chỉ cần bảo là lúc viết đã sơ sót, là có thể lấp liếm cho qua.

"Nếu như chuyện được quyết định, danh tiếng Dương Cung sẽ theo bài thơ này mà vang xa, đến lúc đó, cho dù sau này, Dương Cung có giải thích, thì thông tin giải thích ấy có được truyền đi hay không là một chuyện, hiệu quả được bao nhiêu lại là một chuyện khác.

"Thơ của Hứa Thất An, ai cũng không được cướp, haiz, vẫn là nổi bật quá rồi, mà tuổi thì lại trẻ." Ngụy Uyên than thở trong lòng, bước ra khỏi hàng, cất cao giọng:

"Bệ hạ cho bẩm!"