"Lãng phí thời gian!" Hứa Thất An lẩm bẩm đứng dậy, rời khỏi phòng, gõ cửa phòng Tống Đình Phong.
"Chuyện gì?" Tống Đình Phong đang định đi ngủ để dưỡng tinh thần, quần cũng đã cởi rồi, mà Hứa Thất An lại tới gõ cửa.
"Tuần phủ đại nhân không có ở đây, nhưng chúng ta cũng không thể buông lỏng, ta đang định thử đoán ám hiệu Chu Mân để lại, ngươi với Quảng Hiếu đều là Đả Canh Nhân có kinh nghiệm phong phú, ý kiến của các ngươi nhất định sẽ có tác dụng cho việc điều tra của ta."
Tống Đình Phong nghe thấy hai chữ điều tra Hứa Ninh Yến thốt ra, vừa thấy vinh hạnh vừa xấu hổ, bởi vì công việc chính của một Đả Canh Nhân trong biên chế là dùng bạo lực, chứ không phải đi điều tra.
"Ninh Yến, khả năng phá án của ta không ra sao cả."
"Ngươi có từng nghe một câu chưa?" Hứa Thất An nghiêm túc hỏi.
Tống Đình Phong lắc đầu.
Hứa Thất An nói: "Một số lời nói vô tình, lại giúp cởi bỏ nghi vấn, một số hành động khó hiểu, lại khiến chúng ta phải tiếp tục truy tìm. Mỗi hành động lời nói của ngươi, ta đều để ý cả."
Tống Đình Phong cảnh giác bật lại: "Ngươi để ý từng lời nói cử chỉ của ta làm gì? Ngươi muốn làm cái gì?"
"Không phải, thuận miệng nói thôi."
Hứa Thất An đổi chủ đề: "Đúng rồi, ngươi nghĩ sao về chuyện Tô Tô cô nương?"
Vừa nói, hắn vừa nhìn Tống Đình Phong chằm chằm, mong đợi nhìn thấy bộ dạng tên kia che mặt xấu hổ.
Tống Đình Phong vừa nghe thấy bốn chữ Tô Tô cô nương, trong lòng rất đau, trầm giọng: "Kiếp này không tìm được nàng, là tiếc nuối cả đời của Tống mỗ."
Nàng ta ở ngay trong phòng ta kìa, ngươi vẫn còn chưa nghĩ ra? Nhưng mà không hợp lý, chỉ cần đối chất vài lời với Chu Quảng Hiếu, Tô Tô sẽ lộ ra ngay là đã lừa bọn họ mà? Tại sao không nói?
Là vì mình đáng tin cậy hơn sao? Hứa Thất An đột nhiên có chút cảm động.
"Đúng rồi, chuyện của Tô Tô, Ninh Yến ngươi đừng nói cho người khác biết, kể cả Quảng Hiếu." Tống Đình Phong dặn.
"Yên tâm, miệng ta rất kín." Hứa Thất An nở nụ cười rực rỡ, nói: "Thuận tiện hỏi một câu, là vì ta đáng tin hơn Quảng Hiếu hả?"
"Không phải, sao ngươi lại có ảo giác như thế nhỉ?" Tống Đình Phong nhìn hắn với vẻ kỳ quái: "Vì trong chuyện nam nữ, ngươi là kẻ không có ranh giới cuối cùng, nên không sợ bị ngươi biết. Dù gì cũng không thể tệ hơn ngươi được."
"Mọi người cùng đi Giáo Phường Ty, mắc cớ gì ta là người không có ranh giới cuối cùng? Vì người ta ngủ là Phù Hương, còn người ngươi ngủ không đẹp bằng à?" Hứa Thất An không phục, thầm nghĩ thêm ta không thích con nít, không yêu người lớn tuổi hơn, sao lại bảo ta không có ranh giới cuối cùng!
"Lần nào kể với các đồng liêu ngươi đêm nào cũng ngủ với Phù Hương, còn không trả tiền, mọi người đều cùng mắng: Mịa nó, nát người!"
" "
Hai người cùng gõ cửa phòng Chu Quảng Hiếu, Tống Đình Phong cau mày: "Ngươi làm sao thế, ỉu xìu như hết hơi, nhìn không ổn chút nào."
Chu Quảng Hiếu há miệng, định nói lại thôi, cuối cùng quay qua nhìn Hứa Thất An.
Ngươi nhìn ta làm gì, ngươi cũng thấy ta là kẻ tồi tệ hả? Hứa Thất An giận trợn trắng mắt.
Ba người kết bạn cùng tới phòng để di vật của Chu Mân, kiểm tra cẩn thận hồi lâu, Tống Đình Phong nhụt chí: "Đống đồ này chúng ta đã lăn qua lộn lại nhìn không biết bao nhiêu lần rồi."
Chu Quảng Hiếu nhìn Hứa Thất An: "Ninh Yến ngươi cảm thấy, trong đống di vật này có đầu mối liên quan tới ám hiệu à?"
"Nhớ lúc ta phá giải đầu mối, tìm được ý nghĩa của ám hiệu không?" Hứa Thất An vừa quan sát di vật, vừa tỉ mỉ truyền thụ kiến thức:
"Đổi góc suy nghĩ là một khâu không thể thiếu trong phá án. Án này của Chu Mân khác với án Tang Bạc, ít nhất án Tang Bạc có để lại dấu vết để lần theo, chỉ cần lần ra nguồn gốc là được.”
"Nhưng vụ án này hoàn toàn không có đầu mối nào khác, đầu mối duy nhất chính là phá giải ám hiệu Chu Mân để lại."
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu khẽ gật đầu, đều chìm vào suy nghĩ.
Từng trải qua vụ Tang Bạc, họ đã có chút tâm đắc về phá án, nhưng vẫn còn ở giai đoạn nhìn bầu vẽ gáo. Giờ xuất hiện một vụ án tương tự án Tang Bạc, hai người có thể bắt chước cách làm của Hứa Thất An thử đi phá án.
Nhưng chỉ cần vụ án xuất hiện một điểm khác biệt, họ liền không nghĩ ra được nữa.
Đặt vào thế giới võ hiệp, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu chính là còn ở trong giai đoạn luyện tập theo kiếm phổ, trong khi Hứa Thất An đã đạt tới cảnh giới vô chiêu thắng hữu chiêu, trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm.
"Đừng có gật đầu suông nữa, hai người nói suy nghĩ của mình ra xem."
Tống Đình Phong nói với giọng không chắc lắm: "Để lại ám hiệu, chính là để cho chúng ta phá giải, như vậy đầu mối phải ở một nơi rất nổi bật, rất dễ tìm ra, vấn đề chỉ là chúng ta có phát hiện ra không thôi."
"Rất tốt, thầy bói mù nhà ngươi tìm được một điểm rồi." Hứa Thất An nhạo báng.
Hắn mở giấy ra, nhìn hai nhóm số ám hiệu, nói: "Đây là hai nhóm con số, nếu con số này là một hình thức ám hiệu, vậy nhất định sẽ tương ứng với một quyển mật mã, tìm được quyển mật mã đó, chúng ta sẽ giải được bài toán."
Vì nếu chỉ là một chuỗi hoặc mấy chuỗi con số mà thôi thì không có ý nghĩa, nên ý nghĩa ở đây không phải nằm trên bản thân của con số, mà là tin tức mà con số đó dẫn tới.
Trong đó, tất nhiên là phải có một quyển mật mã.
"Trừ một chữ "Mặc", ngoài ra đều là con số, đầu mối chắc chắn sẽ không lặp lại trò cũ là đặt trong đồ phong thủy, vậy ở nơi nào thì có nhiều con số?" Chu Quảng Hiếu nghi ngờ hỏi.
"Nơi có đầu mối là con số nhiều lắm, trong sách chả phải cũng có số sao." Tống Đình Phong nói.
" Tốt, đoán giỏi lắm." Mắt Hứa Thất An sáng lên: "Chúng ta giả thiết hai nhóm ám hiệu này tồn tại trong một quyển sách nào đó, dựa theo mạch suy nghĩ này của chúng ta, sách gì là sách chúng ta dễ có nhất?"
Tống Đình Phong thấy đề nghị của mình được tiếp nhận, ý chí chiến đấu liền dâng trào, phân tích: "Tam tự kinh, Đại Phụng hội điển, Vân Châu chí?"
Những quyển này đều là sách có thể tìm được ở bất cứ chỗ nào ở Vân Châu, Tam tự kinh là sách vỡ lòng, Đại Phụng hội điển thì nha môn các châu nơi nào cũng có một quyển, Vân Châu chí chính là “sách lịch sử” của Vân Châu, nên trong nha môn đều nhìn thấy, dịch trạm nào cũng có.
Ba người bèn bảo dịch chốt đi tìm ba quyển sách này tới. Họ không mở ra kiểm tra ngay, vì trước mắt còn một vấn đề nữa.
Chu Quảng Hiếu hỏi: "Những số này mang ý nghĩa gì, tìm làm sao?"
"Nam nhân sau khi bị mất nhiều lòng trắng trứng, đầu óc sẽ bị giảm khả năng suy nghĩ một thời gian." Hứa Thất An nhìn hắn, nói nghiêm túc: "Lúc này, cần nghỉ ngơi, hoặc là bồi bổ một chút."
"Có ý gì?"
"Ý ta là, những số đếm này hoặc là chỉ số trang, hoặc là ám chỉ chữ thứ mấy. Đây là suy luận đơn giản nhất." Hứa Thất An trả lời.
Tống Đình Phong mở Tam tự kinh, "Không phải số trang, vì Tam tự kinh chỉ có bây nhiêu trang thôi."
Hắn vừa nói, vừa lật Tam tự kinh: "Chữ thứ một trăm sáu mươi hai là "Nghĩa", chữ thứ ba trăm bốn mươi bảy là "Tình" .
"Những thứ khác cũng tìm ra, hai nhóm chữ số Chu Mân để lại, ghép lại thành: Mặc nhân tình tính nhân chi
"Được rồi, cái này sai rồi."
Trong lúc Tống Đình Phong giải mã thất bại, Hứa Thất An và Chu Quảng Hiếu cũng giải ra được hai kết quả khác.
Chu Quảng Hiếu nói: "Mặc hoa thâm thủy đông trung. Haiz, cái này cũng sai."
Hai người đều nhìn Hứa Thất An, hắn buồn bực nói: "Mặc yếu tại bạch phiêu liễu."