TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 276: Đường về (1)

Đã quá. . . Hứa Thất An thần thanh khí sảng đi lên lầu, để hai đồng liêu có thời gian yên tĩnh một mình.

"Ta ở dưới gầm xe, chứ không ở trong xe, thấy các ngươi rất là ngọt ngào. . . . kha kha kha, ha ha ha!" Hắn vừa cười như điên vừa lên lầu.

"Hứa Ninh Yến đồ đáng chém ngàn đao!"

Sau lưng vọng lên tiếng gầm xấu hổ của Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu.

Mấy ngày tiếp đó, Hứa Thất An đã cảm nhận được di chứng của con thuyền nhỏ hữu nghị khi bị lật. Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu quyết định dùng bạo lực lạnh với hắn, không nghe không nhìn không hỏi, coi hắn là người trong suốt.

Hứa Thất An chủ động tìm hai người nói chuyện, hai người làm như không nghe thấy, mình làm việc mình.

Là lạnh lòng rồi, hay là cảm thấy không còn mặt mũi nói chuyện với mình, hay là giận chém thớt mình? Nhất định là cái thứ hai. . . . Hứa Thất An nghĩ.

Nên giờ ăn trưa, Hứa Thất An chủ động gợi: "Ta quên chuyện trong quán trà rồi, không cười các ngươi nữa đâu."

"Cái gì???" Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu giận điên lên.

Tô Tô cô nương đùa bỡn tình cảm của bọn ta, ngươi đùa bỡn tình cảm hữu nghị của bọn ta, rốt cuộc ai mới là người bị hại?

"Là tại hai ngươi không kiềm chế được bản thân, để trúng ảo thuật của Mị, sao lại trách ta?" Hứa Thất An không cam lòng nhìn hai người:

"Tại sao ta phải gạt các ngươi? Các ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta? Nếu ta vạch trần ra ngay ở đó, chả phải hai ngươi sẽ nhảy lầu luôn sao? Ngươi nhìn đi, nếu không phải vì Lý Diệu Chân tới, có phải chuyện này đã được giấu nhẹm đi hoàn hảo rồi không?

"Các ngươi đều có mặt khó xử, Quảng Hiếu không biết Đình Phong húc tiểu lão đệ vào cây cột suốt một khắc đồng hồ, Đình Phong thì không biết lúc Quảng Hiếu chống bàn, lực eo tốt như vậy."

"Đừng, đừng nói. . ." Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đưa tay lên che mặt.

Thật ra thì, nếu vạch trần mọi việc ngay tại chỗ, quá lắm lão Tống và lão Chu chỉ lúng túng một lúc thôi, sẽ không xấu hổ tới mức chỉ ước gì chui xuống đất, không còn mặt mũi làm người như bây giờ.

Mỗi lần nhớ tới lời mình đã nói với Hứa Ninh Yến, không phải nàng mình sẽ không lập gia đình, cả đời tiếc nuối gì đó. . . Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đều chỉ ước gì chết luôn cho rồi, rời khỏi cuộc đời đen tối này.

Tống Đình Phong quay mặt đi, cười nhạt: "Ta không có người bằng hữu như ngươi, từ ngày hôm đó, chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt."

Chu Quảng Hiếu trầm giọng: "Ta cũng vậy."

"Đừng quậy nữa, giao tình của ba chúng ta, một con nữ quỷ sao làm dao động được." Hứa Thất An thấy hai người hờ hững với mình, thì cũng lạnh mặt, giọng tức tối:

"Quá lắm trở lại kinh thành, ta mời các ngươi đi Giáo Phường Ty."

Tống Đình Phong vẻ coi thường: "Chỉ đi Giáo Phường Ty là mua chuộc được ta và Quảng Hiếu?"

Hứa Thất An trầm giọng: "Hai lần."

Tống Đình Phong hừ một cái: "Cút, đừng có nói chuyện với ta."

Hứa Thất An đau lòng: "Ba lần."

Tống Đình Phong: "A."

Hứa Thất An cắn răng: "Năm lần!"

Tống Đình Phong túm chặt tay áo hắn: "Ngươi viết giấy làm tin đi."

Ba ngày sau khi con thuyền nhỏ hữu nghị lật nhào, cuối cùng cũng trở lại như cũ, huynh đệ mà, làm sao có thể chỉ vì một mâu thuẫn nhỏ xíu mà xích mích thật với nhau. Mời khách đi Giáo Phường Ty chẳng qua chỉ là để cho hai bên một bậc thang để đi xuống mà thôi, nguyên nhân chính vẫn là tình cảm chân thành. . . . Lời này là Tống Đình Phong nói.

Hứa Thất An rất đồng tình, liền nói: "Vậy thì không cần đi Giáo Phường Ty nữa."

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đồng thanh: "Cắt bào đoạn nghĩa!"

Vừa nói, vừa giơ chữ làm tin trong tay.

"Với lại, cũng. . ." Chu Quảng Hiếu nhìn hắn, "Không được để lộ chuyện Tô Tô. . . nữ quỷ đó ra ngoài, không được nói với ai hết!"

"Sau này ngươi cũng không được lấy chuyện này ra giễu cợt bọn ta." Tống Đình Phong bổ sung.

"Không thành vấn đề, ta nhất định, tuyệt đối sẽ không khụ khụ. . ." Hứa Thất An vội quay đầu đi, che mặt, mấy giây sau, quay đầu lại: "Tuyệt đối sẽ không giễu cợt các ngươi."

"Mới vừa rồi ngươi cười cái gì?"

"Ta không cười."

"Ngươi cười."

"Ta thật sự không có cười, ta đã được huấn luyện nghiêm khắc, dù có buồn cười dữ dội hơn nữa cũng sẽ không cười."

. . . . .

Ngoài thành Bạch Đế, quân doanh.

Lý Diệu Chân ngồi trong quân trướng, nghe Tô Tô báo cáo: "Đa phần thời gian, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đều ở trong dịch trạm, thỉnh thoảng ngán đồ ăn của dịch trạm, mới đi tửu lầu.

"Hai người đó luôn đi chung, nhưng Hứa Thất An thì không, hắn là hành động độc lập, hôm nào cũng đi ra ngoài nghe câu lan.

"Hầu như hôm nào cũng đi câu lan một giờ, sau đó trở về dịch trạm. Chưa từng tới bất kỳ nha môn nào, cũng không hề đi điều tra vụ án Chu Mân.

"Ừm, mộ của Chu Mân có dấu vết bị động vào, căn cứ thời gian suy đoán, hẳn là sau khi đoàn người Tuần phủ đến thành Bạch Đế vài ngày. . . ."

Mấy ngày nay, Tô Tô đều làm nhiệm vụ trạm gác ngầm, để ý nhất cử nhất động của dịch trạm. Chỉ cần tổ ba người Hứa Thất An đi ra, nàng sẽ lập tức lặng lẽ bám theo.

Võ phu không cảm ứng được âm khí, càng không nhìn thấy quỷ hồn, chỉ cần giữ đủ khoảng cách an toàn, Tô Tô sẽ không bị phát hiện.

"Có gì khác thường nữa không?" Lý Diệu Chân hỏi.

Khác thường? Hôm nào Hứa Thất An cũng nhặt được bạc có tính không?. . . . Tô Tô thầm nghĩ, nhưng nàng biết điều Lý Diệu Chân muốn biết là chuyện có liên quan tới Chu Mân, nên lắc đầu:

"Không có, hình như họ đều đang chờ Tuần phủ trở lại, mới điều tra tiếp."

Chuyện Ngụy Uyên định vạch tội Vân Châu Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam, Tề đảng đã gửi thư báo cho từ lâu. Vì sao đoàn người Tuần phủ đến đây, ai trong quan trường Vân Châu cũng hiểu.

Lý Diệu Chân mở nắp một cái bình, gọi quỷ vật trong bình ra, là một thư sinh trung niên cao gầy.

"Ta nói, ngươi viết!"

"Dạ, chủ nhân."

Từ thông tin lấy được trong nội bộ Thiên Địa Hội, Lý Diệu Chân cho rằng mình đã có hiểu biết về Hứa Thất An, tra án rất lợi hại, kinh nghiệm phong phú.

Nếu hắn thật sự có đầu mối, hoặc đã có phương hướng chính xác, vậy nhất định sẽ không lãng phí thời gian ở trong dịch trạm nhiều ngày như vậy, vì vụ án kéo dài càng lâu, đầu mối sẽ càng ít.

Nên điều này có nghĩa Hứa Thất An cũng đang bó tay chịu thua.

Không lâu sau, một lá thư đã viết xong, Lý Diệu Chân giao thư cho Tô Tô: "Đi giao thư cho Dương Xuyên Nam."

"Dạ vâng!" Tô Tô cầm thư, lắc eo nhỏ đi ra khỏi quân trướng.

Tới rèm cửa, nàng dừng lại, nghiêng đầu cau mày, nét mặt đáng thương nhìn chủ nhân:

"Có gì thì nói." Lý Diệu Chân tức giận.

"Chủ nhân không báo thù cho ta ư? Tên tiểu tử thúi kia lăng nhục ta." Tô Tô không cam lòng tố cáo.

"Chỉ nhốt ngươi có một ngày mà thôi." Lý Diệu Chân phất tay từ chối thỉnh cầu của cấp dưới.

Nữ nhân đều nhỏ mọn, nữ nhân càng đẹp lại càng nhỏ mọn, cái chuyện này Lý Diệu Chân không thể nào hiểu được.

Nàng thích cuộc sống uống chén rượu ăn thịt to, mặc giáp cưỡi ngựa lãnh binh trừ phiến loạn, sống cho sảng khoái. Nói trắng ra là. . . có tính đàn ông.

"Hừ." Tô Tô tức giận bỏ đi.

. . . . .