TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 284: Mê đồ sơ hiện (1)

Mịa. . . . vừa nhìn thấy lão bản cửa hàng thịt chó, trong đầu Hứa Thất An chỉ hiện nổi một chữ này, một hồi lâu sau, chuyển thành ngơ ngác và tức giận, và cảm giác nghĩ mà sợ.

Ngơ ngác là không hiểu vì sao lại thành như vậy, tức giận là vì cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị sỉ nhục, nghĩ mà sợ là vì nếu đối phương có ý đồ gây rối, mình đã rất có thể trúng chiêu.

"Này tên Lương Hữu Bình, khác với Chu Mân hắn là người vùng Vân Châu. Nghe Dương Xuyên Nam nói, này thường thông qua đường dây của hắn để liên hệ với Tề đảng." Lý Diệu Chân nói.

"Kinh Lịch của Đô Chỉ Huy Sứ Ty, có chức vụ giống Chu Mân. . ." Trương Tuần phủ ngẫm nghĩ, một lát sau, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Sao ngươi với Dương Xuyên Nam không sớm liên lạc với Bổn quan, nói thẳng mọi việc?"

Lưng Lý Diệu Chân thẳng băng, tư thế ngồi từ đầu tới giờ không hề thay đổi, chỉ có mỗi nét mặt là có chuyển động, nhàn nhạt đáp:

"Đang là năm kinh sát, các đảng phái trong triều đấu tranh kịch liệt, ai biết Ngụy thanh y có phải định thừa cơ hội này nhổ người của Tề đảng ở các nơi hay không!"

"Bổn quan thừa lệnh trên, luôn tận tụy với công việc, quan tâm lê dân, nghiêm trị tham quan, để không phụ lòng tin tưởng của bệ hạ, lòng tin tưởng của Ngụy Công." Trương Tuần phủ trầm giọng.

Lý Diệu Chân bĩu môi, vẻ mặt coi thường.

Nguyên Cảnh Đế đáng chém ngàn đao. . . Hứa Thất An có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng số hai hiện giờ.

Hắn mệt mỏi thở một hơi dài, gõ bàn, làm ba người quay qua nhìn mình, trầm giọng: "Ta biết người này!"

Ba người kinh hãi.

Hứa Thất An nhìn bức chân dung: "Hắn bị què đúng không?"

"Đúng. Lương Hữu Bình từng bị rơi xuống núi trong một vụ phiến loạn, té gãy chân." Lý Diệu Chân trả lời.

. . . Thì ra một chữ của tên kia cũng không tin nổi! Thương cho lão tử lúc đó còn thấy cảm động cho hắn! Hứa Thất An vừa cảm xúc muốn chửi tục.

Đồng thời, hắn nhận ra, trạng thái tinh thần của mình hiện giờ kém quá, vì lúc đó cũng quên không nghĩ tới chuyện thi triển Vọng Khí Thuật để kiểm tra lời của người kia có thật hay không.

Nếu đổi là lúc bình thường, hắn sẽ không phạm phải sơ suất lớn như vậy.

"Chuyện gì vậy?" Trương Tuần phủ không nhịn được hỏi.

Hứa Thất An khoát tay, nắn mi tâm, "Tuần phủ đại nhân, hiện giờ đầu ta rất hỗn loạn. Ta phải đi một chỗ, trở về ta sẽ giải thích cho ngươi."

Nói xong, hắn nhìn Khương Luật Trung: "Khương kim la đi với ta đi?"

Khương Luật Trung liếc Trương Tuần phủ, lắc đầu: "Ngụy Công đã ra lệnh, luôn đi theo, bảo vệ Tuần phủ đại nhân."

Được rồi, cũng có lý, đừng lỡ sau khi chúng ta đi về, thấy đầu của Tuần phủ đại nhân đã bị nhân gia cắt đi làm cầu đá, vậy thì an nghỉ luôn. . . Hứa Thất An nói:

"Vậy gọi hai ngân la đi với ta, mượn thêm ba mươi Hổ Bí Vệ."

Hắn không thừa nhận là mình thấy sợ, làm thế để yên tâm.

"Ta đi với ngươi!" Lý Diệu Chân biểu hiện rất tích cực.

Hứa Thất An lập tức đổi giọng: "Khương kim la, ta muốn ba ngân la."

Lý Diệu Chân: ". . ."

Đồng la nhỏ này không tin tưởng nàng, Lý Diệu Chân lộ ra dáng vẻ của nữ nhân, hung tợn ngắt hắn.

Chỉ trong chốc lát, Hứa Thất An dã dẫn theo ba ngân la, ba mươi Hổ Bí Vệ, cùng với Lý Diệu Chân và Tô Tô, cưỡi ngựa rời khỏi dịch trạm, chạy về phía chợ đen Phố Hoàng Bá.

Có kinh nghiệm từng va chạm với Đả Canh Nhân rầm rập kéo qua, bây giờ lính tuần thành thấy người của Đả Canh Nhân thì không cản nữa, ngược lại còn tự giác nhường đường.

Đoàn người Tuần phủ từ kinh thành tới, có quyền ưu tiên khi thực thi nhiệm vụ.

Ra khỏi nội thành, nhanh chóng tới Phố Hoàng Bá, một đám Hổ Bí Vệ áo giáp sáng choang xông vào chợ đen, khiến người đi đường cảnh giác và địch ý, rối rít tránh lùi.

Hứa Thất An dẫn đội đi tới cửa hàng số 15 chữ Đinh, ngạc nhiên phát hiện bên trong cửa chính, cửa sổ đều đen thui, bên trong không có ánh sáng đèn.

Lòng hắn trầm xuống, vẫy tay cho Hổ Bí Vệ bao vây cửa hàng, định cường hoành xông vào.

"Chờ một chút!" Lý Diệu Chân kêu.

Nàng rút túi gấm bên hông, mở ra, những làn khói xanh bay ra, chui vào cửa hàng qua khe hở của cửa sổ.

"Thám tử hoàn hảo!" Hứa Thất An khen.

Lý Diệu Chân mất tự nhiên "Ừ" một tiếng.

Đạo Môn thật là thú vị, nhất khí hóa tam thanh, con đường tu hành của Thiên Địa Nhân tam tông hoàn toàn khác biệt với nhau. Địa Tông tu công đức, Thiên Tông tu vong tình, Nhân Tông ngược đường mà đi, một đạo cô tuyệt sắc lại tu thành hồ mị tử. . . . Hứa Thất An nghĩ thầm, chợt nghĩ tới một chuyện.

Thiên Nhân hai tông thế như nước với lửa, chẳng lẽ chính là vì con đường tu luyện ngược nhau?

Trong khi đó, thứ Địa Tông tu chính là công đức, chẳng dính tới hai phe kia, nên vẫn giữ được quan hệ với hai tông, không thù không oán, gặp mặt còn có thể trả lễ lại mấy câu.

Nếu không Thánh nữ Thiên Tông như Lý Diệu Chân đã không có khả năng gia nhập Thiên Địa Hội.

Đạo đầu Lạc Ngọc Hành cũng sẽ không tặng đan dược cho Kim Liên đạo trưởng.

Quả nhiên tả hữu phùng nguyên mới là vương đạo, giống như mình bị kẹp ở giữa Lâm An và Hòa Khánh, lấy lòng được cả hai, trêu ghẹo được cả hai.

Chậc!

Hoàn mỹ!

Mấy làn khói xanh lượn lờ trở về, rì rầm vào tai Lý Diệu Chân, sau đó chui trở về túi gấm.

"Trong cửa hàng không có người, cũng không có mai phục." Lý Diệu Chân nói.

Hứa Thất An vẫy tay, cùng ba ngân la phá cửa đi vào, lục soát hết trong ngoài cửa hàng, song tất cả đồ bày biện trong cửa hàng đều được giữ nguyên, nhưng không phá hỏng cái gì cả.

Trong ngăn kéo khóa thậm chí còn có hai mươi lượng bạc, Hứa Thất An tịch thu, bỏ vào túi tiền của mình.

. . . Không có dấu vết đánh nhau, không có dấu vết dọn sạch. . . . giống như chủ cửa hàng chỉ tạm rời đi mà thôi. . . . Hứa Thất An lục soát không được gì, dẫn người đi ra, đi về phía lão bản cửa hàng hàng xóm đi ra xem náo nhiệt.

Cửa hàng này cũng bán "Thịt chó".

"Lại đây, Bổn quan có lời hỏi ngươi."

Chủ cửa hàng số 16 chữ Đinh ngoan ngoãn đi qua: "Đại nhân."

"Lão bản số 15 chữ Đinh đi đâu?"

"Đã không mở cửa mấy ngày rồi. Các cô nương nuôi trong cửa hàng của hắn cũng chạy qua chỗ ta kiếm sống." Lão bản cửa hàng số 16 hễ hỏi là trả lời, nhưng không nói thừa một lời nào.

"Đóng cửa khi nào?" Hứa Thất An lại hỏi.

"Ba ngày trước."

Ba ngày trước. . . chính là sau khi mình rời khỏi? Mắt Hứa Thất An lóe lên, hỏi tiếp: "Lão bản cửa hàng số 15 là người què đó đúng không?"

"Là hắn, nhưng hắn không phải là lão bản ban đầu."

. . . Không phải lão bản ban đầu. Suy đoán trong lòng Hứa Thất An đã được chứng thật, "Vậy lão bản ban đầu đâu? Người què đó thành lão bản hồi nào?"

"Cửa hàng đó đổi chủ đâu chừng một tuần trước, lão bản cũ đi đâu ta không biết."

Hứa Thất An lại hỏi thêm lão bản của những cửa hàng khác xung quanh, câu trả lời đều giống như nhau, họ cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc khi cửa hàng số 15 đột nhiên đổi Đông gia.

Nhưng vì quan hệ người – người trong chợ đen rất hờ hững, nên họ chẳng hề để ý.

Trên đường về, ngựa đi rất chậm, Hứa Thất An không biết lần thứ mấy day mi tâm mình.

Lý Diệu Chân nghiêng đầu nhìn hắn, giọng đầy nữ tính, "Có vẻ tinh lực của ngươi cạn kiệt rồi."

Cũng vậy, để cho ngươi biết ta không phải đồ háo sắc. . . . Hứa Thất An đáp: "Hình như Lý tướng quân có hiểu lầm về ta, nghĩ ta là đồ háo sắc, nếu không đã không phái Tô Tô cô nương tới mê muội ta."

"Chẳng lẽ không phải?"

Đối mặt Hứa Thất An một lời không hợp là ra tay hành động, Lý Diệu Chân lựa chọn cứng đối cứng.

"Ta đang trùng kích Luyện Thần Cảnh, đã rất nhiều ngày rồi không ngủ." Hứa Thất An giải thích.

Hắn không tiết lộ cụ thể là mấy ngày.

Đánh vào Luyện Thần Cảnh? Lý Diệu Chân mở to mắt, nhìn hắn với vẻ dò xét.

Lúc này, nàng mới phát hiện mình đúng là hiểu lầm, thấy vành mắt Hứa Thất An thâm xì, lại theo bản năng nghĩ là nhân gia chơi bời quá độ.

Chứ không hề nghĩ tới chuyện đánh vào Luyện Thần Cảnh. Hồi đó trong nội bộ Thiên Địa Hội, nghe số một đánh giá Hứa Thất An là đồ háo sắc, mê mệt Giáo Phường Ty, nên cũng xây dựng luôn hình tượng là đồ háo sắc ở trong lòng nàng.

Nhưng mà… dù thế này là do ngươi đang đánh vào Luyện Thần Cảnh, thì cũng không thay đổi được sự thật ngươi là đồ háo sắc... Ngươi sẽ không bao giờ biết ta biết về ngươi nhiều tới thế nào đâu. . . . Lý Diệu Chân thầm nói.

Nhưng mà, nàng thấy chút tò mò, tiểu tử này đã nhịn ngủ bao lâu rồi?

Lý Diệu Chân không hiểu nhiều về hệ thống võ phu, vì nàng mới chỉ xuống núi lịch luyện có mấy năm, chưa từng gặp trường hợp võ phu đang đánh vào Luyện Thần Cảnh.

Không có được kinh nghiệm phong phú như Dương Xuyên Nam, liếc một cái là nhìn ra Hứa Thất An đang trùng kích Luyện Thần Cảnh. Đó là khả năng chỉ người từng trải mới có.

"Nhớ không lầm, đánh vào Luyện Thần Cảnh cực hạn là mười ngày?"

"Lý tướng quân không hiểu biết lắm về hệ thống võ phu nhỉ."

"Tại sao ta phải hiểu?"

"Ngươi có vẻ không coi trọng võ phu cho lắm."

Lý Diệu Chân vô cùng hài hước trả lời: "Ta không phải một con người."

Hứa Thất An: ". . . ."