TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 286: Mộng

Thấy nữ nhân này, Chu Quảng Hiếu giận tới mức run người, đang trong trời đông mà tay chân lạnh như băng, cả người toát mồ hôi lạnh. Sao thế giới này hiểm ác thế, sao chèn ép nam nhân quá thế!

Nàng ta đùa bỡn tình cảm của mình, làm tổn thương tôn nghiêm của mình, bây giờ lại còn nghênh ngang xuất hiện trước mặt mình. Nước mắt không kiềm được, ứa ra.

Chu Quảng Hiếu cố kiềm khao khát đánh ra một quyền, hắn nín tiểu, quay người đi gõ cửa phòng Tống Đình Phong.

Tống Đình Phong khoác áo choàng, có vẻ mới vừa tỉnh ngủ, mở cửa, giọng ai oán: "Chuyện gì, đêm hôm khuya khoắt kêu cửa gì hả?"

"Ngươi qua đây, suỵt, nói nhỏ thôi."

Mặt Chu Quảng Hiếu khó coi, lôi Tống Đình Phong rón rén đi ra hành lang, chỉ xuống phòng khách dưới lầu: "Nhìn đi!"

Tống Đình Phong nhìn, giận tới run người, tay chân lạnh ngắt, nước mắt ứa ra.

Hai quyền sư mắt đỏ bừng, lòng đầy kích động. Tống Đình Phong nghiến răng nghiến lợi: "Nàng ta còn dám vác mặt tới dịch trạm, khinh thường Đả Canh Nhân chúng ta là ăn chay hả?"

Chu Quảng Hiếu trầm giọng: "Giờ làm gì?"

Chuyện này nhất định không thể để lộ, nếu không hai người sẽ bị đóng tên vào cây cột nhục nhã cả đời, sau này làm sao còn lăn lộn trong nha môn!

"Phải mạnh tay! Chúng ta một phát đưa nương nương vào lãnh cung luôn —— đã làm là làm cho dứt khoát." Tống Đình Phong làm động tác chém mạnh xuống.

"Không được!"

Chu Quảng Hiếu đúng là ít nói, nhưng hắn không ngu, phân tích: "Nàng ta tới đây, đồng nghĩa Du Kỵ tướng quân cũng tới. Chúng ta không thể động thủ, động thủ là sẽ bị lộ ngay, còn bị Tuần phủ đại nhân đổ thừa."

"Vậy phải làm sao?"

"Ta đề nghị đi tìm Ninh Yến thương lượng."

Hai người nhìn nhau, thấy cũng chỉ còn cách tìm tên tiện nhân kia.

Ngay lúc này, Tô Tô ở dưới lầu có linh tính, ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy hai người, liền nở nụ cười ngọt ngào:

"Nha, là các ngươi à."

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu cứng đờ.

"Bây giờ có đoán mò thế nào cũng vô ích, ta đề nghị là, ngày mai đi Đô Chỉ Huy Sứ Ty để đối chứng, xác nhận độ thật giả của trướng bộ, sau đó, ra lệnh truy nã Lương Hữu Bình toàn châu."

Trương Tuần phủ nêu ý kiến.

Hứa Thất An liếc quân nương, trong lòng rất nặng nề, vì với mạng lưới giao thiệp và quan hệ của Lý Diệu Chân mà còn không bắt được Lương Hữu Bình, chứng tỏ sau lưng người này có chỗ dựa.

Truy nã toàn châu chưa chắc gì bắt được.

Mấu chốt của vụ án này, nằm ngay trên người Lương Hữu Bình.

"Ý kiến hay!" Khương Luật Trung không để ý được nhiều như vậy, vô cùng đồng tình với đề nghị của Trương Tuần phủ, sờ cằm nói:

"Nếu không bắt được Lương Hữu Bình, chúng ta sẽ lấy Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam đi giao nộp."

Lúc này tới phiên Lý Diệu Chân lạnh người.

Nên nói, nếu đây là khổ nhục kế của Dương Xuyên Nam, vậy cơ bản chính là tự đi tìm cái chết. Trương Tuần phủ cũng vậy, Khương Luật Trung cũng vậy, đều là những kẻ lão luyện chốn quan trường.

Kẻ lăn lộn trong triều, hoài bão thì có đó, nhưng nếu bảo thứ họ quan tâm là chính nghĩa, là đồng bạn chứ không phải cát sỏi, vậy thì rất ngây thơ.

Người trong đầu chính nghĩa, có thể lăn lộn phát triển ngon lành trong quan trường hay sao!?

Câu trả lời là không.

Trương Tuần phủ sẽ thử đi tra tìm hung thủ, chủ trì công đạo, nhưng ông ta cũng sẽ không chút do dự đẩy Dương Xuyên Nam ra đem đi giao nộp, lấy chiến công.

Dương Xuyên Nam cũng không phải người vô tội. Đầu tiên, tội thiếu quản lý là không trốn thoát. Thứ hai, bản thân hắn là người của Tề đảng, bây giờ Tề đảng rơi đài, quy củ quan trường chính là: Diệt!

"Khương kim la, lỗ mãng quá." Hứa Thất An cố gắng trợn to con mắt đã đờ đẫn của mình, cố chống lại cơn buồn ngủ, lời lẽ chính nghĩa:

"Tại sao Chu Mân bị diệt khẩu, kẻ nào là người ở phía sau vu hãm cho Dương Xuyên Nam, chúng làm những điều này là do nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức không còn, người thực hiện hoàng mệnh như chúng ta là phải dùng toàn lực lấy lại trong sạch cho người vô tội, giúp quan trường Vân Châu trong sạch."

Khương Luật Trung và Trương Tuần phủ nhìn hắn với vẻ kỳ quái, tiểu tử này đâu phải loại người nói những lời đường đường chính chính mà rỗng tuếch như vậy.

"Nói rất hay!" Lý Diệu Chân vỗ bàn khen hay, gương mặt xinh đẹp ửng lên, mắt nhìn Hứa Thất An đầy đồng tình và ủng hộ.

Nghe thấy Lý Diệu Chân khen, hai người liền hiểu ra, đoán ra vấn đề.

"Vậy, Ninh Yến, vụ án này tiếp tục làm phiền ngươi vậy." Trương Tuần phủ nói với giọng chân thành: "Nhất định phải tra ra chân tướng."

Tuần phủ đại nhân nói thế, nhất định là đang kháy mình dám chơi trò vặt tỏ vẻ thông minh trước mặt ông ấy. Mình thật là ngu! Hứa Thất An có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình, khẽ liếc mắt qua, thấy Lý Diệu Chân đang mắt sáng rỡ đầy phấn khởi và hy vọng nhìn hắn.

"Ty chức cũng chỉ có thể làm hết sức."

Hứa Thất An đã không còn là loại trẻ trâu, nên khi nói chuyện sẽ không nói cái gì quá lý tưởng. Nhớ năm hắn mười tám tuổi, khẩu hiệu của hắn chính là: Mạng của ta do ta không do trời.

Đến khi hắn ba mươi lăm tuổi, khẩu hiệu đổi thành: Xin ông trời già đừng hành ta nữa!

Lúc này, mọi người nghe thấy ở ngoài phòng có tiếng người xôn xao, và khí cơ mạnh mẽ dao động.

Khương Luật Trung dẫn đầu đẩy cửa đi ra, đôi mắt ưng sắc bén đảo một vòng, thấy Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu một tay che mắt, một tay siết thành nắm đấm, quanh nắm tay có khí cơ bao phủ, đang quơ quào lung tung.

Miệng thì kêu: "Đừng có tới đây, bọn ta sẽ không phạm phải sai lầm tương tự lần nữa đâu!"

Đối diện với họ, là mỹ nhân toàn diện Tô Tô cô nương, nàng nhướng mày, mặt đầy vẻ vô tội.

"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!" Hứa Thất An vọt ra, giang tay, nắm vai hai đồng liêu, nửa đẩy nửa khiển hai người vào phòng.

"Hai ngươi làm sao vậy?" Hắn cau mày.

"Nữ quỷ đó là sao hả?"

Hai người rất kích động, trầm giọng: "Đã biết chuyện bọn ta, mà còn cho nàng ta tới dịch trạm? Chuyện kia lỡ mà truyền ra, bọn ta có còn ngẩng mặt nổi không?"

"Nàng ta là đi theo chủ nhân tới đây bàn bạc vụ án Dương Xuyên Nam." Hứa Thất An tức giận: "Chuyện này nếu tự các ngươi không làm lộ, ai mà đi nói bậy bạ làm gì? Nhân gia là cao thủ lão luyện tình trường, kiểu nam nhân nào mà chưa từng dụ hoặc, hai ngươi chỉ là đệ đệ mà thôi."

Tống Đình Phong lúc này mới thấy dễ chịu hơn, nóng nảy nói: "Ta mặc kệ, nhìn thấy nàng ta là cả nhân gia khó chịu, xấu hổ chỉ ước gì ngửa mặt lên trời mà gào lên thôi. Ta không muốn nhìn thấy nàng ta! "

Chu Quảng Hiếu gật đầu tán đồng.

Hứa Thất An nhìn hai người đầy thương hại, có một loại bệnh gọi là "Tô Tô ptsd" .

Được tiện nhân trấn an xong, Tống Đình Phong hỏi: "Dương Xuyên Nam có thành thật khai báo chưa? Du Kỵ tướng quân đó là tới gây sự hả?"

"Án này khó lắm đó." Hứa Thất An hận vì trong tay không có khói, thở dài, "Có biết thân phận thật của lão bản cửa hàng thịt chó chúng ta gặp là ai không? Là một Kinh Lịch của Đô Chỉ Huy Sứ Ty đấy!"

Hắn kể lại sơ lược mọi chuyện cho hai người nghe.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu hoảng sợ nhìn nhau, cảm thấy sau lưng ra rịn một lớp mồ hôi lạnh.

Hai người tưởng mình đã là ở đỉnh, ai dè người ta mới là cao thủ.

"Nếu lúc đó tóm hắn về dịch trạm luôn thì tốt rồi." Chu Quảng Hiếu buồn bực.

"Sao ngươi không nhắc ta?" Hứa Thất An ấn mi tâm, gần đây thường bị váng đầu hoa mắt, và chút ảo giác nhẹ.

"Đâu có ai dè người là giả đâu!" Chu Quảng Hiếu trầm giọng: "Lúc ấy Tuần phủ đại nhân và Khương kim la đi ra ngoài thị sát, ta chỉ nghĩ chờ hai người trở về, báo cáo độ tiến triển, có cần, thì phụng mệnh đi xách người về là được. Dù gì thì, lấy được chứng cớ rồi, người đâu còn giá trị."

"Đúng vậy, nếu hắn không phải là giả, chúng ta quay lại bắt là được thôi." Tống Đình Phong nói.

"Còn biết để mã hậu pháo nữa." Hứa Thất An tức giận.

"À mà, cái tên ngươi mới nói đó, nghe nó quen quen." Chu Quảng Hiếu cau mày, trầm tư: "Nhắc mới nói, ta có một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy mình bị người ta nhốt vào một gian phòng tối nhỏ."

Hứa Thất An cười, "Phòng tối nhỏ đó gọi là 404 phải không?"

"404 là gì?" Chu Quảng Hiếu nghe không hiểu, nói tiếp: "Có người bắt ta nhốt vào phòng tối nhỏ, cường thế tra hỏi ta: Lương gì đó ở đâu, tên thì ta không nhớ."

Tống Đình Phong trợn to mắt: "Lương Hữu Bình?"

Chu Quảng Hiếu kinh ngạc: "Ờ, đúng là cái tên này rồi. Sao ngươi biết?"

Tống Đình Phong: "Ta cũng bị giấc mộng tương tự."

Hứa Thất An biến sắc, như nghe thấy một câu chuyện đáng sợ.

---o0o---

Cầu độc giả ủng hộ Ngọc Phiếu cho truyện!!!