TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 288: Số hai, làm rất đẹp (2)

Trở về phòng, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu vẫn còn ở đó, hai người ngồi xếp bằng tĩnh tọa.

"Sao hai ngươi không đi?"

"Chờ tin tức của ngươi."

"Không có tin tức gì hết. Mau cút hết đi, biến về phòng mình luyện khí đi, tối đừng ngủ nữa."

Đuổi hai đồng liêu đi, Hứa Thất An ôm chậu gỗ xuống lầu, vào phòng tắm rót nước lạnh xối, nhất thời tỉnh táo lên không ít.

Đưa tay rút khăn tắm, chợt phát hiện khăn đâu không thấy.

"Ngươi tìm cái này hả?" Giọng nói nũng nịu từ phía sau vọng tới, một bàn tay thò lên, tay áo trắng rộng, lộ một đoạn cánh tay trắng muốt như ngó sen.

"Tô Tô cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân." Hứa Thất An không nhận khăn tắm, cũng không quay đầu, hắn có hơi bực bội.

Không phải là thấy xấu hổ vì đi tắm có con gái đứng bên cạnh xem, mà là người giấy nhìn được sờ được, chứ không phải vô tri vô giác như cỏ cây, thế mà có người giấy không biết tự giác, lại cứ đi xuất hiện vào lúc này.

"Nam nữ thụ thụ bất thân?"

Tô Tô lướt tới bên thùng nước tắm, ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ chiếu thẳng vào nàng, cúi đầu nhìn mặt nước trong veo, giọng chanh chua:

"Bổn cô nương đâu có thèm đồ ăn nhỏ tí."

Hứa Thất An ném khăn tắm vào trong nước, chiếc khăn phồng lên tạo lớp che chắn, ngăn cản ánh mắt xâm lược của nữ quỷ, giọng hờ hững: "Tô Tô cô nương có nghe qua câu này chưa?"

Tô Tô ngoẹo đầu nhìn hắn.

"Chỗ cao không tránh được gió lạnh."

"Chỗ cao không tránh được gió lạnh?" Tô Tô nghe mà không hiểu, hắn nói câu này là có ý gì.

. . . Chơi cứng trong cái thế giới này, có lúc nào mà không phải là một dạng ‘chỗ cao khó tránh lạnh’. . .. Ừ, đồng âm với cứng là bị bắt đi ngồi tù đó. . . . Hứa Thất An không có hứng trêu nữ quỷ, mất kiên nhẫn hỏi:

"Có chuyện gì thì nói! Lão tử ngâm nước lạnh lâu, sẽ bị cảm lạnh."

"Võ giả Luyện Khí Cảnh mà còn bị cảm lạnh?" Tô Tô cười khanh khách, thoải mái ngồi bên cạnh thùng tắm, sóng mắt sáng rỡ.

"Ngươi nói trước đi, là thật phải không, không gạt nhân gia đúng không?"

Hứa Thất An hiểu nàng đang hỏi cái gì, lập tức vẽ ngay bánh nướng: "Dĩ nhiên, nam tử hán đại trượng phu, một lời đáng giá ngàn vàng. Ngươi định bỏ trốn với ta hả?"

"Bỏ trốn cái gì chứ, nói khó nghe muốn chết." Giọng Tô Tô mềm nhũn, liếc hắn, giọng cò kè: "Ta sẽ làm giúp ngươi ba việc, đổi một cái thân xác, được không?"

Một nữ quỷ yếu gà như ngươi, có thể làm gì được cho ta? Còn chả phải muốn chơi ta miễn phí hả, xì, nữ nhân!

Hứa Thất An từ chối ngay tắp lự: "Không!"

"Xin ngươi đó, có được không."

"Dù ngươi có thi triển mị hoặc với ta, ta cũng không dính đâu."

"Ui, ngươi xem thử cho kĩ đi đã mà, sau đó rồi hẵng nói."

". . . . Cũng được, nhưng ta không cần ngươi làm ba việc, đổi điều kiện. Ngươi có thân xác mới, làm tiểu thiếp cho ta mấy năm."

Nói lời này chính là nói vớ vẩn, vì Tống Khanh cơ bản là không có cái kỹ thuật này, nói chuyện cơ thể với nàng, thuần túy là muốn lừa nàng hồi kinh với mình thôi.

"Ta vẫn còn thân xử tử mà." Tô Tô mắc cỡ.

"Đúng thế, mỗi lần ngươi đổi một người giấy, đương nhiên là thân xử nữ." Hứa Thất An đáp.

"Ý nhân gia là trước khi nhân gia chết đó, " Tô Tô ngồi cạnh thùng tắm, cúi đầu nhìn dung nhan tuyệt đẹp phản chiếu dưới mặt nước, than thở:

"Nhân gia khi còn sống, cũng là thiên kim nhà đại hộ, năm ấy mười tám tuổi, phụ thân tìm một mối hôn sự cho ta, phu quân tương lai là một người có học, dáng người tuấn tú, tao nhã lễ phép. Ta ở trong khuê các vô cùng vui mừng đợi gả.

"Nhưng đâu ai ngờ, đầu mùa xuân năm sau, phụ thân bị cuốn vào một vụ án lớn, bị cẩu hoàng đế chém đầu. Nữ quyến trong nhà vốn phải bị sung vào Giáo Phường Ty, nương không muốn chúng ta phải sống trong nhục nhã, bỏ tỳ sương vào trong cháo gà. . . .

"Ta nhớ ta còn có một đệ đệ, lúc ấy vừa vặn đang ở bên ngoài cầu học, nên trốn thoát một kiếp. Sau khi ta chết, chấp niệm không tiêu tan, ở bãi tha ma bồi hồi mấy ngày, thấy mình sắp phải tiêu tán, thì gặp được một cao nhân Thiên Tông. Hắn nói ta là mị vạn người không có một, thu ta dẫn đi.

"Ta ở Thiên Tông đợi hơn hai mươi năm, nhìn chủ nhân gào khóc đòi ăn bị ôm lên núi, từng chút một lớn lên. . ."

Hứa Thất An đang nghe hăng say, đột nhiên phát hiện ra điểm quan trọng, giọng liền trở nên nhọn hoắt, "Gì? Ngươi đã chết hơn hai mươi năm rồi!"

Tô Tô ưỡn ngực, nói: "Bàn về tuổi tác, nhân gia có thể làm nương ngươi đó."

"Mẹ!"

". . . Ngươi đó, đúng là không có da mặt." Tô Tô có chút xấu hổ, trước khi chết nàng vẫn còn là hoàng hoa đại khuê nữ, mặc dù sau khi thành quỷ, thường bị chủ nhân vô lương sai đi dụ dỗ đàn ông, nhưng nhiều lắm cũng chỉ tỏ ra lẳng lơ, dù gì quỷ cũng là không có thật thể.

Nên dù có làm gì thì cũng đều là giả.

"Ngươi nói những chuyện này với ta làm gì?"

"Ta có hai tâm nguyện, một là gặp lại bào đệ của mình, hy vọng mình có thể gặp lại nó trong cơ thể có máu có thịt, giống như ngày xưa. Hai là tra rõ chuyện phụ thân bị cuốn vào đại án năm đó."

Trong thùng nước tắm, nước lạnh dập dờn, phản chiếu ánh trăng, đung đưa trên mặt nàng.

Hứa Thất An nảy sinh một xao động mà đã lâu không có. Là đàn ông thấy mỹ nhân tuyệt sắc đương nhiên là phải động tâm, nói một cách chính xác, là sự xao động của hoóc môn.

"Khỉ họ, phụ thân ngươi bị oan? Vậy ngươi đi theo ta, đi theo ta, ta tra án giúp ngươi. Trên đời còn ai giỏi tra án hơn ta chắc?" Hứa Thất An thấy nữ quỷ này đúng là có mắt không tròng.

"Ta không nhớ." Tô Tô lắc đầu, "Chuyện năm đó, ta không nhớ gì cả. Ngay cả tại sao mình chết ta còn không biết."

"Dù gì cũng hơn hai mươi năm rồi."

Tô Tô lại lắc đầu: "Sư phụ của chủ nhân từng mời một cao nhân hệ thống vu sư coi quẻ cho ta, nhưng không tính ra được. Quẻ đó nói, việc này có liên quan với Ty Thiên Giám."

Lượng tin tức trong mấy câu này quá lớn, Hứa Thất An sửng sốt hồi lâu.

Sư phụ Lý Diệu Chân biết người của Vu Thần Giáo? À, hệ thống vu sư chưa chắc là người Vu Thần Giáo, cũng có thể là tán tu. . . . Vu sư Lục phẩm giỏi về coi quẻ, Lục phẩm vu sư còn gọi là Quẻ sư. . . . nhưng mà, chỉ là một nữ quỷ, sao lại dính dáng tới Ty Thiên Giám?

Khoan đã, Quẻ sư giỏi coi quẻ, vậy tại sao lại không tính ra Lương Hữu Bình ở đâu, còn phải xông vào mộng của Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu?

"Này!"

Tô Tô nghiến nghiến hàm, "Ta đang nói chuyện với ngươi đó!"

Hứa Thất An cau mày: "Ta nghe mà."

Tô Tô bĩu môi: "Dù gì chính là như vậy đó, nếu ngươi tạo ra được một cơ thể cho ta, ta làm tiểu thiếp cho ngươi cũng được. Nếu tâm tình tốt, ta còn có thể sinh cho ngươi một tiểu tử mập mạp nữa."

"Mua một tặng một, cám ơn nha." Hứa Thất An trợn trắng mắt.

. . . . .

Cuối cùng cũng đuổi được Tô Tô, Hứa Thất An cũng có chút áy náy nho nhỏ với chuyện gạt nữ quỷ này, cuối cùng vẫn sẽ khiến nàng không vui.

Nhưng, hắn quyết định sẽ lấy việc tra án để đền bù cho Tô Tô, hồi kinh rồi, sẽ đi tra một chút.

"Đàn ông nhẹ dạ, đúng là ăn bào ngư không thành còn bị mất nắm gạo." Hứa Thất An ngồi xếp bằng trên giường, định thông qua quan tưởng và thổ nạp để hóa giải mệt nhọc, lôi mình từ bờ rìa sắp chết trở về.

Nhưng ngay lúc này, chỗ tim bỗng rung lên, suýt nữa là qua đời ngay tại chỗ.

"Mịa. . ." Hứa Thất An hùng hùng hổ hổ lôi kính nhỏ ngọc thạch ở dưới gối ra.

【Số hai: Xin lỗi, đêm khuya quấy rầy chư vị, ta ở Vân Châu gặp chút khó khăn, muốn cầu mọi người giúp đỡ.】

. . . . . Số hai mặc dù không phải là một cô nương có trí thông minh tuyệt đỉnh, nhưng nàng rất biết cách lợi dụng các tài nguyên mình có. . . . Trong đám nhiều chuyện Địa Thư, ngoài số năm, những người còn lại đều có chỉ số thông minh không tệ, dù là Hằng Viễn đại sư trông đầy đau khổ thì cũng là một người thông minh. . . . . Nếu không phải mình ngại thân phận, là học sinh thư viện Vân Lộc thì không thể biết tình hình án ở Vân Châu, thì đã sớm thông qua mảnh vỡ Địa Thư nhờ thành viên Thiên Địa Hội giúp đỡ rồi. . . Hứa Thất An chỉ muốn nói: Số hai, làm đẹp lắm!