Truyện được mọi người ủng hộ Ngọc phiếu lên top rồi, không thể không post thêm chương!
Cảm ơn AxFang, Akame, Tranvu3693 đã ủng hộ!!!
Hứa Thất An rất tức giận, dù có là ai gặp phải loại chuyện như này cũng sẽ tức giận.
Nếu không phải biết mình không đánh lại, Hứa Thất An đã sớm xông lên, một tay xách cổ áo, một tay tát không ngừng, vừa tát vừa chất vấn:
‘Không phải nói sẽ cứu ta sao, ngươi chơi hố hàng như vậy hả, hại mất mạng ta rồi!’
Hòa thượng thối đã hoàn toàn phụ sự tin tưởng của ta, đã bảo ta hiến cơ thể cho ngươi, ngươi giúp ta giết địch cơ mà? Dù hai ta chỉ là thương lượng bằng miệng, nhưng cũng phải biết giữ chữ tín chứ?
Hứa Thất An cảm thấy có một bài hát rất là phù hợp với lúc này:
♫ Bán đứng tình yêu của ta, ngươi sẽ mang mối nợ lương tâm, cuối cùng khi biết chân tướng, ta rơi nước mắt. ♫
"Mình phải làm gì bây giờ? Mình có sống được nữa không? Hay phải chuyển thế đầu thai, hay là đoạt xác sống lại, cái thế giới này có luân hồi không?"
Hứa Thất An ôm tâm tình thấp thỏm, cố gắng kiềm chế lo lắng, nói năng thật lịch sự thương lượng với Thần Thù hòa thượng.
Việc đã đến nước này, trở mặt đã vô dụng, bây giờ phải suy nghĩ tương lai làm sao mới là đúng. Không phải là hắn sợ, mà đây mới là cách thức suy nghĩ của một người trưởng thành.
Trong hai lựa chọn chuyển thế và đoạt xác sống lại, Hứa Thất An nghiêng về cái sau hơn. Vì chuyển thế cần thời gian rất dài.
Linh hồn của một người trưởng thành, bị nhốt trong cơ thể của đứa trẻ sơ sinh, chắc chưa được mấy năm, hắn đã nhàm chán mà điên mất.
Hứa Thất An còn đang suy nghĩ linh tinh, Thần Thù hòa thượng đã mở mắt ra, ánh mắt như nhìn thấu tất cả: "Ngươi đang trách ta?"
Không, không trách ngươi, chỉ trách ta tin lầm người. . . . . Hứa Thất An thầm mắng.
"Ngươi hiểu bao nhiêu về hệ thống võ phu?" Thần Thù hòa thượng mỉm cười.
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói: "勥 烎 菿 奣?" (Cường lực nổ súng, mạnh như mặt trời, bắn đến bình minh!)
Thần Thù đại sư hơi khựng lại, như không nghe thấy, nhàn nhạt nói: "Võ phu rèn luyện bản thân, lấy nhân lực đối kháng thiên địa lực. "Thân" ở đây không chỉ là chỉ thân xác, tinh khí thần ba cái là nhất thể."
Hòa thượng thúi ngươi không biết nối từ, chơi không vui. . . . . Hứa Thất An bừng tỉnh gật đầu: "Nên, dù đại sư bị phong ấn ở Tang Bạc năm trăm năm, Nguyên Thần vẫn bất diệt, chính là đạo lý này?"
Như này mới hợp lý nè. Nếu chỉ là rèn luyện cơ thể, thì khuyết điểm của võ giả thành rõ quá, nếu thế hệ thống Đạo Môn chuyên tu luyện nguyên thần, há chẳng phải là lúc nào cũng thể đoạt xác võ giả hay sao?
Dù hệ thống võ giả không to lớn vĩ đại, nhưng có cảm giác hậu kỳ là ổn nhất, ít nhất là ổn hơn Đạo Môn.
Xem thử tam tông của Đạo Môn là đức hạnh gì đi, làm được gì thì không biết, nhưng tan đàn xẻ nghé thì hạng nhất.
Thần Thù hòa thượng gật đầu, "Nhưng dưới Tam phẩm, võ giả lấy rèn luyện thân xác và thổ nạp luyện khí làm chủ, chỉ có Thất phẩm Luyện Thần Cảnh là rèn luyện Nguyên Thần."
Nghe đến chỗ này, Hứa Thất An chợt có cảm giác không đúng, nếu tỷ lệ của ba thứ tinh khí thần là bằng nhau, tại sao chỉ có một cấp là Thất phẩm rèn luyện Nguyên Thần?
"Bây giờ ngươi đã hiểu tầm quan trọng của Luyện Thần Cảnh chưa?" Thần Thù hòa thượng giảng giải:
"Võ giả bình thường luyện thần, chỉ là bước đầu mò mẫm đến cực hạn, đây là hạ đẳng. Không ngừng đột phá cực hạn ở trong tuyệt cảnh, đây mới là thượng đẳng. Giai đoạn này ngươi tạo cơ sở càng vững chắc, thì sau này khi lên tới cao phẩm, nội tình của ngươi sẽ càng sâu."
"Đại sư, Thất phẩm luyện thần, là để tạo nền móng cho phẩm nào?" Hứa Thất An giật mình.
"Nhị phẩm hợp đạo."
Cái này xa xôi với ta quá, đời này chả biết có đạt được tới độ cao đó hay không á. . . . Hứa Thất An thầm nghĩ, "Đạo lý là như vậy, nhưng mà, nhưng mà cuối cùng rồi thì mình vẫn sẽ chết."
Hắn cảm thấy, vì đặt nền móng cho một cái Nhị phẩm hư vô mờ mịt mà bỏ mạng vào đó vô ích, thì lỗ quá.
"Hướng chết mà sống, không chết, làm sao có thể sinh?" Thần Thù hòa thượng cười.
"Vậy ta đây là chuyển thế hay là đoạt xác sống lại?" Hứa Thất An truy hỏi, giọng trầm ngâm: "Nếu được lựa chọn, ta hy vọng mình đoạt xác sống lại, ta không có yêu cầu gì lớn đâu, ừ, đầu tiên nhất định phải rất là tuấn mỹ.
"Thứ hai, phải là trưởng tử của một thế gia hiển hách, ngậm thìa vàng khi ra đời. Dĩ nhiên, tốt nhất tu vi là Luyện Khí Cảnh, nhất định đừng là Luyện Tinh Cảnh, ta không muốn lại phải đi qua giai đoạn đó nữa, những ngày khổ sở cứ phải ngồi dài đó.
"Cuối cùng, là có một tỷ tỷ xinh đẹp hai mươi tuổi, cái loại biết ‘ưm ưm ưm’ đó."
Thần Thù hòa thượng như không nghe thấy yêu cầu của hắn, gương mặt tường hòa vạn năm không đổi, nói:
"Võ giả Tam phẩm có thể khiến chân tay gãy trọng sinh, rất khó giết chết, tu tới cảnh giới tối cao, được gọi là bất tử bất diệt. Bần tăng may mắn đã đạt tới cảnh giới đó."
Hứa Thất An giật mình, nghe thấy Thần Thù hòa thượng nói tiếp: "Trước khi ngươi chết, ta đã giữ lại một luồng sinh cơ cuối cùng của ngươi, ta mượn cơ thể ngươi để chăm sóc cơ thể không lành lặn của mình, thì cũng có thể trả lại cho ngươi. Bần tăng tặng ngươi một giọt máu tươi, ngươi đem luyện hóa nó, có thể tự cải tử hồi sinh."
Một luồng sinh cơ đó chính là ta bây giờ đó hả. . . . . Nên ta mới xuất hiện ở nơi này? Hứa Thất An hỏi: "Đa tạ đại sư, vậy chừng nào ta mới tỉnh lại?"
"Đây là một quá trình khá dài." Thần Thù hòa thượng đáp.
May mà cái thế giới này không có hỏa táng, nếu không kèn đám tang đã vang lên, thúc thẩm uổng công nuôi rồi. . . . . Hèn gì Thần Thù đại sư không ra tay cứu mình, thì ra hướng chết mà sống là cái ý này... Ngươi mà nói sớm, lúc đó ta đã kêu thêm mấy câu khẩu hiệu nữa, giả bộ mình tỉnh táo. . . . . sau khi biết được mình sẽ sống lại, Hứa Thất An vô cùng vui vẻ, thoải mái tự sướng trong lòng.
... . . .
Bên ngoài thành!
Võ phu xông tới đầy bạo lực, mộng vu cứng người, như đang đối mặt với núi sập, sóng thần.
Lúc này, tất cả nghi hoặc, hối tiếc đều vứt cả, giết địch mới là con đường sống duy nhất của ông ta.
Mộng vu bắt ấn, miệng lẩm bẩm, cơ thể tỏa ra huyết quang chói mắt, khí tức nhanh chóng tăng cao.
Huyết linh thuật, thiêu đốt máu tươi để tăng chiến lực trong thời gian ngắn.
Quyền ý vô song của Khương Luật Trung đã tới nơi.
Mộng vu lấy quyền đối công.
Hai quả đấm đụng vào nhau, lúc vừa va chạm không hề tạo ra tiếng động, nhưng chỉ mấy giây sau, một tiếng nổ kinh thiên vang lên như sấm đánh.
Chân hai người cùng lún xuống, bụi đất tung bay, bao phủ phạm vi cả mấy trăm thước.
Dương Thiên Huyễn né tránh không kịp, vội vã dẫm mạnh xuống đất, những trận văn sáng lên, hóa thành những lớp màn chắn che chở, nhưng chúng không ngừng vỡ tan tành.
Bức Vương thấy như gáy mình bị người ta gõ mạnh cho một gậy, lưng bị xe ngựa tông thẳng vào, đau tới mức suýt nữa phải kêu lên nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, vì như thế không phù hợp thân phận.
Bụp bụp. . .
Sau đó lại đối tiếp thêm hai quyền, huyết quang quanh người mộng vu tán loạn, khói đen trên đỉnh đầu tan tác, như viên đạn pháo bay văng ra ngoài.
Khương Luật Trung đã giận tới mức mất cả lý trí, nhưng như thế lại vô cùng phù hợp với tâm cảnh của võ giả, đấu trời đấu đất, không sợ thứ gì.
Đột nhiên, đầu Khương Luật Trung như bị đinh thép đâm vào, tim như bị đao chém ra làm đôi, hắn ọc một cái phun ra búng máu, dị biến bất ngờ làm hắn không thể tiếp tục truy kích kẻ địch được.
Nguyền sát thuật!
Ngay trong tích tắc vừa rồi, mộng vu đã trộm được một góc áo của hắn, dùng nó phát động nguyền sát thuật.
Nếu hắn mà là võ giả phẩm chất thấp, lúc này đã mất mạng tại chỗ rồi.
Trong lúc cường giả cao phẩm đối chiến, quấy nhiễu thế này gần như có thể phân ra thắng bại, cơ hội chiến thắng đã gần như ngay trước mắt, nhưng mộng vu lại quả quyết bỏ qua, vì đối phương là võ phu.
Đồng Bì Thiết Cốt.
Các hệ thống lớn rất ghét võ phu, cảm thấy bọn họ thô thiển cục súc, thủ đoạn thì nhàm chán, chỉ biết dùng bạo lực. Ngoài ra, còn một nguyên nhân nữa: Võ phu rất khó giết.
Bọn họ có thể sơ xuất mười lần hai mươi lần thậm chí nhiều hơn, mà ngươi vẫn không giết chết được họ, chỉ có thể mài từ từ.
Trong khi ngươi chỉ cần sai lầm một lần, họ sẽ đánh văng cả não ngươi ra.
Có khi còn đánh toang thiên linh cái của ngươi, liếc mắt nhìn vào não ngươi một cái, sau đó tỏ vẻ thất vọng bỏ đi.
Xì, bọn võ phu thô bỉ.
Nguyền sát thuật phát huy hiệu quả, mộng vu vội vàng rút lui, chạy về phía xa.
"Ầm!" Nhưng ông ta đã tông vào một bức tường vô hình.
"Dương Thiên Huyễn! !" Mộng vu tức giận gầm lên.
"Trong số trận pháp ta tinh thông có sáu loại là thuật vây khốn địch, ngươi có vội phá trận, phía sau vẫn còn năm trận pháp nữa chờ ngươi." Dương Thiên Huyễn xuất hiện ở cách đó không xa, đưa lưng về phía mộng vu.
Tình cảnh như này, chỉ nhìn bóng lưng, hẳn ai cũng phải cảm khái: Thế ngoại cao nhân!
Mộng vu không có cơ hội phá trận, ông ta không phải võ phu, tỷ lệ cho phép được sai là quá thấp. Khương Luật Trung giết tới, chiến hồn mới vừa bị ba quyền liên tiếp vừa rồi đánh vỡ, mộng vu lúc này không còn là một "Võ giả" nữa.
Ai cũng biết, bàn về cận chiến, các hệ thống lớn trước mặt võ giả chỉ là đệ đệ mà thôi.
"Phụt!"
Quyền của Khương Luật Trung đánh vào mặt mộng vu, cái đầu mộng vu nổ tung, chất dịch đỏ, trắng và xương vỡ bắn ra bốn phía.
Thi thể không đầu cứng ngắc, sau đó từ từ ngã xuống.
"Khốn kiếp, khốn kiếp. . . ."
Một bóng người hư ảo xuất hiện giữa không trung, quan sát Khương Luật Trung và Dương Thiên Huyễn, khuôn mặt vặn vẹo.
Đó là nguyên thần của mộng vu, cường giả cao phẩm sau khi chết, Nguyên Thần sẽ còn tồn tại được mấy ngày, huống chi trong lĩnh vực Nguyên Thần, vu sư chỉ đứng sau Đạo Môn.
"Nên xử lý tên này thế nào?" Dương Thiên Huyễn hỏi.
Khương Luật Trung lắc đầu: "Ta không làm gì được Nguyên Thần, giết hắn không chết, cũng không giữ được hắn."
Nếu là cơ thể, một quyền là đánh chết, nhưng Nguyên Thần thì hơi đặc biệt, nó miễn dịch với công kích vật lý. Khí cơ chấn động đúng là có thể tạo thành tổn thương cho nguyên thần, nhưng hiệu quả chỉ có giới hạn, lúc này, nếu nguyên thần của mộng vu muốn bỏ chạy, Khương Luật Trung không làm gì được.
Dương Thiên Huyễn kiêu ngạo nói: "Ta có thể vây khốn được hắn! Trong thành có một cô nương là người của Thiên Tông, nàng có cách luyện hóa con quỷ này."
Nói xong, hắn khoan thai nói: "Tay cầm trăng sáng hái vì sao, thế gian có ai được như ta..."
Đùng!
Nguyên Thần lực bùng lên, mộng vu tự bạo.
Khương Luật Trung nghiêng đầu, nhìn Thuật sĩ áo trắng chằm chằm, gằn từng chữ: "Hắn tự hủy rồi."
"... Nóng vội quá." Dương Thiên Huyễn buồn bực.
"Chẳng lẽ vấn đề chính không phải là do ngươi nói nhảm quá nhiều, làm mất thời cơ hay sao?"
"Cáo từ!"
"Dương Thiên Huyễn. . . ." Khương Luật Trung hô to, nhưng Thuật sĩ áo trắng đã nào còn bóng người, làm nửa câu sau của hắn chưa nói ra kịp.
‘Hứa Thất An hy sinh rồi.’
... . .