"xoẹt."
Một đồng la luyện khí cảnh lướt nhanh trên nóc nhà, theo dấu vết để lại, tìm tới được hẻm nhỏ.
Hắn cúi người nhìn xuống hẻm nhỏ, thấy có bốn người giằng co, ba người áo đen không nhúc nhích đứng tại chỗ, đối diện bọn họ, Hứa Thất An chống đao há hốc miệng thở dốc, mồ hôi chảy ướt lưng, từng luồng hơi nước từ sau ót lượn lờ bay ra.
"Ở chỗ này!"
Đồng la hô to, một tay cầm đao, một tay cầm quân nỏ, nhảy vào hẻm nhỏ, đứng bên cạnh Hứa Thất An.
Từ nóc nhà gần đó, hai đồng la chạy tới, tiến vào hẻm nhỏ.
"Hứa đại nhân, ngài không sao chứ?"
Tiểu đội tuần tra ba người ân cần hỏi, bọn họ cảm ứng một chút, không nghe thấy tiếng tim đập của ba người áo đen, đoán bọn sát thủ đã mất mạng.
"Bị thương nhẹ, không gì đáng ngại."
Hứa Thất An thở hào hển, trước khi ba đồng liêu đuổi tới, hắn đã dùng Đại Lực Hoàn, thể lực đang từ từ khôi phục, nhưng muốn khôi phục hoàn toàn, thì phải nghỉ một khắc nữa.
Đao Giám Chính đưa, với Thiên Địa Nhất Đao Trảm chính là tuyệt phối.
Ba đồng la chậm rãi gật đầu, nhìn mấy người áo đen, có thể ép Hứa đại nhân mới vào Luyện Thần Cảnh chật vật như này, trong này nhất định có một người là Luyện Thần Cảnh.
Lúc này, có tiếng bước chân rầm rập vọng tới, một đội năm mươi Ngự Đao Vệ chạy tới.
"Hứa đại nhân, ngài về nha môn chữa thương trước, ba người này giao cho chúng ta xử lý."
Một đồng la nói, đi ra khỏi hẻm nhỏ, phân phó Ngự Đao Vệ vừa chạy tới: "Các ngươi hộ tống Hứa đại nhân trở về nha môn Đả Canh Nhân, ở lại mười người trợ giúp Bổn quan xử lý thi thể."
Tiểu đầu mục Ngự Đao Vệ ôm quyền: "Rõ."
Hứa Thất An đi rồi, ba đồng la trở lại hẻm nhỏ, lúc chạm vào thi thể, ba người áo đen đang đứng bất động đột nhiên bị rã thành hai nửa, một vết thương chém xéo ngang eo, vết cắt bằng phẳng, cắt đứt đôi thân trên và thân dưới.
Đủ thứ nội tạng phối hợp với máu tươi chảy ra đầy đất.
Ba đồng la nhíu mày, vừa thấy ghê, vừa kinh ngạc.
"Ta nhớ tuyệt học của Hứa Ninh Yến là đao pháp gì đó có uy lực rất lớn, lúc đó chỉ một đao đã chém Chu ngân la bị thương."
"Đúng vậy, bây giờ xem ra, uy lực còn ghê hơn. Một đao chém một lúc ba người, hơn nữa trong ba người này, nhất định còn có một người là Luyện Thần Cảnh."
Ba người cùng quay lại nhìn người áo đen đứng đầu, rất rõ ràng, vị này chính là người mạnh nhất trong ba người.
"Di, sao hắn không có vũ khí?"
Hai người áo đen còn lại đều có chế thức trường đao và quân nỏ, duy chỉ có người áo đen này là hai tay trống không, không cầm binh khí.
Bị Hứa Ninh Yến nhặt đi rồi?
Ba người nghi ngờ kiểm tra thi thể người áo đen kia, khi ngón tay chạm vào cơ thể không còn lành lặn, lại cảm thấy như chạm vào sắt thép.
Thi thể vẫn còn duy trì trạng thái vận kình trước khi chết.
"Hả?"
Trong đầu ba người cùng hiện lên một chuỗi dấu hỏi.
Mấy giây sau, bọn họ mới kịp phản ứng, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa hoang đường vừa kinh hãi.
"Đồng, Mình Đồng Da Sắt... ." Một đồng la lẩm bẩm.
... .
Sau nửa giờ, nha môn Đả Canh Nhân.
Thần Kiếm Đường.
Trương Khai Thái trực đêm nay sau khi nhận được tin tức, lập tức triệu tập tất cả ngân la, bàn bạc chuyện Hứa Thất An bị tấn công.
Đồng la vừa dẫn đội khám xét hiện trường báo cáo: "Từ lúc bị đâm đến lúc chém chết địch nhân, cả quá trình không vượt quá nửa khắc. Ba thích khách có vẻ đã sớm biết tuyến đường đi của Hứa Ninh Yến, nên mai phục sẵn trên đường đi, ở con đường phải đi qua.
"Hai bên trải qua giao phong ngắn ngủi, bọn họ đuổi theo Hứa Ninh Yến vào hẻm nhỏ, rồi sau đó thì bị một đao chém chết, dứt khoát gọn gàng."
Trương Khai Thái gật đầu, quay qua nhìn một ngân la khác, là ngân la phụ trách kiểm nghiệm thi thể.
Ngân la kia trầm giọng: "Thích khách sử dụng là chế thức trường đao bình thường nhất, tam đại cấm quân doanh, năm đại hoàng thành vệ đội đều dùng loại đao này. Thậm chí phủ vệ một ít vương công đại thần cũng dùng thứ này. Chúng ta không thể tra được đầu mối từ vũ khí.
"Ngoài ra, từ trên người một thích khách có phát hiện pháp khí quân nỏ, là loại quân nỏ có khả năng tạo nên uy hiếp với Luyện Thần Cảnh. Nhưng cái này cũng vẫn không thể trở thành cửa khẩu để đột phá được.
"Tình hình lấy của công làm tư trong Công bộ và Binh bộ rất nghiêm trọng, các vương công đại thần mua bán quân nhu là chuyện thường ngày, lâu ngày chày tháng, pháp khí bị truyền ra ngoài nhiều không đếm xuể. Căn bản không tra được.
"Nếu muốn tra, sẽ dính dáng tới quan trường hơn nửa kinh thành, lực cản rất mạnh, e dù bệ hạ có tự mình hạ lệnh, thì khả năng cũng không có kết quả."
Trương Khai Thái gật đầu, có vẻ đã sớm đoán được điều này, hỏi tiếp: "Tu vi ba thích khách thế nào?"
"Hai Luyện Thần Cảnh, một Mình Đồng Da Sắt cảnh."
Một đao chém chết Luyện Thần Cảnh và Mình Đồng Da Sắt cảnh... . Nội đường yên tĩnh như chết.
Không biết qua bao lâu, Trương Khai Thái mới hỏi: "Hứa Ninh Yến thế nào?"
"Xử lý xong thương thế đã ngủ mê man rồi."
Trương Khai Thái gật đầu, nhìn đám ngân la một vòng, tằng hắng, "Không cần để ý quá mức tới những chi tiết quá nhỏ, các ngươi là ngân la, là nhân tài hàng đầu của Đại Phụng, không hề thua kém một ai, chỉ là thỉnh thoảng. . . . . Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một hai quái thai, không nên dùng tiêu chuẩn bình thường để so sánh."
Đám ngân la nhìn nhau, cười phụ họa mấy câu.
Trương Khai Thái nói sang chuyện khác, "Các ngươi thấy, thích khách này là ai phái tới?"
Một ngân la cau mày: "Tạm thời vẫn chưa biết gần đây Hứa Ninh Yến kết thù với ai. Theo tình hình chúng ta biết để suy đoán, nếu loại bỏ nguyên nhân là ân oán cá nhân, vậy rất có khả năng là liên quan tới án Phúc phi."
... . . . .
Ngày kế, giờ Mẹo.
Trương Khai Thái đi thăm Hứa Thất An, thấy hắn vẫn ngủ say, thì không quấy rầy, cầm hồ sơ vụ Hứa Thất An bị tấn công đêm qua đi Chính Khí Lầu.
Đi vào Chính Khí Lầu, lên phòng trà tầng bảy gặp Ngụy Uyên.
Quỹ tích hoạt động của đại hoạn quan này chỉ có hai điểm: Hoàng cung và Chính Khí Lầu.
Thông qua mạng lưới tình báo trải rộng của nha môn Đả Canh Nhân, ông không cần ra cửa, cũng biết được chuyện thiên hạ.
"Ngụy Công, hôm qua sau khi Hứa Ninh Yến rời khỏi hoàng cung, trên đường gặp phải ám sát." Trương Khai Thái đưa hồ sơ lên.
Ngụy Uyên nhận lấy hồ sơ, không mở ra ngay, hỏi: "Hắn thế nào?"
"Bị chút thương, nhưng không đáng ngại, chỉ là tinh lực hao tổn nghiêm trọng, còn đang ngủ say." Trương Khai Thái đáp.
Ngụy Uyên gật đầu, lúc này mới mở hồ sơ ra, nhanh chóng nhìn xong, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Trương Khai Thái: "Hai Luyện Thần Cảnh, một Mình Đồng Da Sắt?"
Dáng vẻ của ông như đang cần một lời chứng thực.
Dù có là người siêu thông minh như Ngụy Công, mà cũng vẫn bị tiểu tử kia luôn gây ra kinh ngạc không dứt... . Trương Khai Thái đáp "vâng":
"Mình Đồng Da Sắt."
Ngụy Uyên trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên khẽ cười, "Không tệ, không tệ."
Trương Khai Thái thuận thế nói: "Có khi nào là liên quan tới án Phúc phi hay không?"
"Án Phúc phi là chuyện nhà của bệ hạ, ngoại thần khó mà xen vào, nhưng, chuyện này ta sẽ tấu báo lên." Ngụy Uyên khép hồ sơ lại, nhíu mày.
Người nằm vùng của ông trong cung không nhiều, dù gì hoàng cung cũng là địa bàn của Nguyên Cảnh Đế, nằm vùng quá nhiều sẽ chọc giận Nguyên Cảnh Đế. Từ lần trước sau khi bị diệt ba quân cờ, Ngụy Uyên cũng tạm thời bỏ qua không để ý tới hoàng cung nữa.
Sự ăn ý giữa vui tôi vẫn nên phải có, Nguyên Cảnh Đế rõ ràng đã báo với ông: bớt để ý tới tình hình trong cung đi!
Nhưng qua chuyện Hứa Thất An bị tập kích, Ngụy Uyên lại thấy hơi tức giận, lại muốn đưa người vào trong cung, tự mình chú ý vụ án này.
Tiếng bước chân từ cầu thang vọng vào, Ngụy Uyên ngẩng đầu lên nhìn, Trương Khai Thái cũng quay đầu.
Một nhân viên cúi đầu, tiến vào phòng trà, cung kính nói: "Ngụy Công, trong cung truyền mệnh kệnh, đầu giờ Thìn, triều hội."
"Biết rồi." Ngụy Uyên gật đầu.
"Có lẽ là có đại sự gì rồi..." Trương Khai Thái thức thời đứng dậy: "Vậy ty chức cáo lui trước."
Triều hội không phải hôm nào cũng có, bình thường, một quân vương cần cù, ba ngày sẽ họp triều một lần, thời gian là cố định.
Quân vương mà lười, thì năm ngày tới mười ngày một lần.
Nguyên Cảnh Đế cơ bản là không vào triều sớm, ngày nào tâm tình tốt, cảm thấy muốn ngó tới chính vụ một tí, thì sẽ cho người báo cho bách quan trước đó một ngày.
Còn như ngày hôm nay, báo và họp cùng ngày, có nghĩa đã xảy ra chuyện lớn.
Ngụy Uyên uống xong tách trà, gọi Nam Cung Thiến Nhu cùng vào cung.
Giờ Mẹo sáu khắc đến ngọ môn, trên quảng trường quan viên đã tập trung đông đảo, châu đầu ghé tai, thảo luận nguyên nhân đột nhiên Nguyên Cảnh Đế muốn họp triều.
Phần lớn đều suy đoán chắc là có liên quan tới án Phúc phi, chứ dạo này chuyện lớn thì chỉ có một chuyện này thôi.
Án này liên quan tới Thái tử, liên quan tới nền tảng lập quốc, cũng chỉ có chuyện như vậy, mới có thể khiến Nguyên Cảnh Đế vốn đã bỏ bê triều chính từ lâu đột nhiên đòi họp triều, triệu tập quần thần thương nghị.
"Ngụy Công."
Đô Sát Viện Hữu Đô Ngự Sử tiến lên đón, thận trọng nhìn quanh, nói khẽ: "Trong cung truyền ra tin tức, đêm qua bệ hạ vào Phượng Tê Cung, sau đó nổi trận lôi đình rời khỏi."
Ngụy Uyên hơi khựng lại, chậm rãi gật đầu: "Ừ."
... .