"Phù Hương là người ngươi chơi thân ở Giáo Phường Ty à?" Chung Ly hỏi.
Hứa Thất An kinh ngạc: "Sao ngươi biết."
Chung Ly gật đầu, hơi cúi đầu, không nhanh không chậm nói, "Nếu không phải là người có quan hệ không cạn, sao thỉnh ta tới xem bệnh được. Ngươi là người có đại khí vận, không giống những nam nhân kia, chỉ biết xưng thần dưới váy hoa khôi."
Ngũ sư tỷ, ngươi còn có tiềm chất làm trinh sát đó... . . Hứa Thất An "ừ" một tiếng: "Phù Hương này, coi như là hồng nhan tri kỷ của ta, thuở thiếu thời ta tài hoa xuất chúng, đã gặp qua là không quên được, là hạt giống đi học trời sinh.
"Nhưng nhị thúc đã sắp đặt sẵn cuộc đời cho ta, nên mới bỏ lỡ một tượng đài thơ từ của Đại Phụng... Năm ấy ta mười bốn tuổi, đưa đường đệ tới tham gia Quốc tử giám, ngày đó, bầu trời đổ đầy mưa tuyết... ngươi biết không, khi giới học thuật tụ họp trao đổi, sẽ thỉnh một vài cô nương Giáo Phường Ty tới đàn khúc trợ hứng, Phù Hương là một trong số đó.
"Từ buổi họp mặt đó, ta trở nên nổi tiếng, mọi người đều khen thơ ta viết tốt, Phù Hương cũng là từ lần đó nảy sinh tình cảm sâu đậm với ta, từ ngày đó, chúng ta thường thư từ qua lại, nảy sinh một tình yêu trong sáng đầy hương vị. Đó là một loại tình yêu tinh thần, không hề có sự quan hệ thể xác tục tằn... ."
Chung Ly nhàn nhạt cắt ngang: "Ngươi nói với ta những chuyện này làm gì."
"Hứa với ta, đừng nói với Thải Vi."
"À."
Chung Ly nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, rồi quay đi, tiếp tục đi về phía trước, tới gần Ảnh Mai Tiểu Các, nàng nói: "Ta dùng Vọng Khí Thuật."
"... . . ."
Người còn chưa tới Ảnh Mai Tiểu Các, Hứa Thất An đã nghe thấy tiếng sáo trúc.
Di, hôm nay Ảnh Mai Tiểu Các mở tiệc trà sớm vậy? Hắn dẫn Chung Ly tới cửa viện, thấy hai cánh cửa đóng chặt, tiếng nhạc là từ bên trong vọng ra.
Cốc cốc cốc... . Hứa Thất An gõ cửa.
"Ảnh Mai Tiểu Các được bao rồi." Trong cửa vọng ra tiếng tên sai vặt.
"Là ta." Hứa Thất An nói.
Cửa sân mở ra, sai vặt vui mừng, luôn miệng nói: "Hứa công tử ngươi tới rồi, tối nay Giáo Phường Ty có khách quý, đang trong phòng đó."
Nghe vậy, Hứa Thất An nhíu mày, "Khách quý?"
Theo Hứa Thất An thấy, từ chính Tam phẩm trở lên mới được tính là khách quý, nhưng mà quan viên tới thân phận này, địa vị này, sẽ không tới Giáo Phường Ty.
Chư công trong triều tự có quy định của mình.
"Đúng vậy, vừa tới Giáo Phường Ty liền chạy thẳng tới Ảnh Mai Tiểu Các, nói muốn biết về tài đánh đàn của nương tử chúng ta. Nương tửu vốn không định bồi rượu, liền khéo léo từ chối." Sai vặt "Hắc " một tiếng, cố làm ra vẻ thần bí:
"Ngài đoán thế nào?"
Bị Hứa Thất An liếc cho một phát, lập tức thành thật trả lời: "Ma ma tự mình ra mặt, nói chuyện với Phù Hương ở sau cửa một hồi lâu, không biết nói những gì, không biết làm sao thuyết phục được nương tử ra tiếp khách, ra sân hiến khúc.
"Điều khó tin nhất chính là, cả mười hai hoa khôi của Giáo Phường Ty, đều không thỉnh mà tới hết."
Hứa Thất An thất kinh, thầm nghĩ dù có là lão đầu tử Vương Thủ phụ cũng chưa có cái đãi ngộ này nha.
Dĩ nhiên, lão Vương tuổi tác đã cao, đại khái không có tâm tư và tinh lực tới Giáo Phường Ty tìm vui.
"Hay đấy. Không ngờ ở kinh thành còn có nhân vật như vậy, không được, Giáo Phường Ty phải là nơi độc hữu của mình, mình nhất định phải đi coi người này."
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An mặt không đổi sắc gật đầu: "Dẫn ta đi gặp."
... . . . .
Lúc này, trong phòng chiêu đãi khách uống rượu, Phù Hương ngồi trong sân, cúi đầu khảy đàn, ôn uyển xinh đẹp, hoạt sắc thơm tho.
Lúc nàng khảy đàn có một khí chất rất đặc biệt, không giống một hoa khôi Giáo Phường Ty, mà như một khuê tú đại gia trong khuê phòng.
Tửu khách ngồi bên bàn, ngoài nam tử áo xanh tóc mai bạc trắng kia, những người còn lại đều có một hoa khôi ngồi bên cạnh làm bầu bạn.
Đánh một khúc xong, Phù Hương yêu kiều đứng dậy, thi lễ nói: "Chê cười rồi."
"Phù Hương nương tử quá khiêm nhường, trong Giáo Phường Ty kinh thành, bàn về tài đánh đàn, người có thể ganh đua cao thấp với ngươi cơ hồ không có." Một nam nhân để râu dê, mặc thường phục cười nói.
"Mau vào ngồi, Sở đại hiệp khách của chúng ta đang chờ đây." Một nam tử bụng phệ khác phụ họa.
Tửu khách ngồi đó đều thi nhau kêu nàng.
Có người còn nói thẳng: "Từ sau bài Vịnh mai tuyệt cú kia, Phù Hương nương tử không còn bồi rượu nữa, nhưng nếu Sở huynh đã trở lại, thì khó nói. Phù Hương nương tử, đừng để Sở huynh phải chờ lâu."
Phù Hương yêu kiều quét mắt một vòng, những người này thân phận đều không không đơn giản, không phải quan viên thực quyền của lục bộ, thì cũng là bậc thanh quý như Hàn lâm viện Thứ cát sĩ, Đô sát viện Ngự sử vân vân.
Còn nam tử áo xanh dáng vẻ hào sảng kia, thân phận càng không bình thường, là Trạng nguyên năm Nguyên Cảnh hai mươi bảy, hiện giờ là kinh thành đệ nhất kiếm khách.
Hắn vừa thỏa mãn sở thích tài tử giai nhân của nữ nhân Giáo Phường Ty, lại còn thỏa mãn ảo tưởng về giang hồ hiệp khách của các nàng. Vì vậy, tin hắn tới Giáo Phường Ty vừa lan ra, mười hai hoa khôi lập tức đều không thỉnh mà tới, chủ động bồi rượu.
"Các lão gia thứ lỗi, tiểu nữ trong người khó chịu, hôm nay không tiện uống rượu." Phù Hương dè đặt cười một tiếng, chuyển ly rượu trước mặt sang bên.
Mấy quan viên nhướng mày, trong lòng không thích lắm.
Mặc dù danh tiếng của Phù Hương đã lan xa, đã sớm không còn bị giới hạn trong kinh thành Giáo Phường Ty, nhưng nàng không khỏi tự coi mình cao quá, chỉ bảo nàng bồi rượu mà thôi, đâu phải sẽ làm gì nàng.
Nhưng kiếm khách áo xanh chỉ cười lơ đễnh, không chấp.
Tửu khách ngồi ở đây đều là tiến sĩ năm Nguyên Cảnh hai mươi bảy, có quan hệ cực tốt với hắn, lần này tới Giáo Phường Ty uống rượu, thứ nhất là nói chuyện cũ, thứ hai là để kiến thức nàng hoa khôi lừng danh Đại Phụng Phù Hương này.
Đối với Sở trạng nguyên, dung mạo chỉ là thứ yếu, nhưng cái khí chất nội liễm kia lại làm hắn rất là thưởng thức.
Minh Nghiên nhìn quanh một vòng, nở nụ cười rạng rỡ, hâm nóng bầu không khí: "Phù Hương nương tử của chúng ta, từ sau khi gắn với Hứa đại nhân thì không bồi rượu nữa, nàng vẫn chờ Hứa đại nhân chuộc người đó, các lão gia đừng có làm khó nàng."
Dù ngồi ở đây đều là quan viên tay cầm thực quyền, nhưng đứng trước mặt Đả Canh Nhân, thì đều chỉ là đệ đệ thôi. Hứa Thất An này còn là Đả Canh Nhân vừa được phong tước, nên lại càng là đệ đệ của đệ đệ.
Quả nhiên, các tửu khách đều thu lại vẻ không vui, cúi đầu uống rượu.
Sở trạng nguyên khẽ nhướng mày: "Hứa đại nhân? Là Hứa đại nhân kia hả?"
Vì một vài nguyên nhân, hắn rất là nhạy cảm với cái họ “Hứa” này.
Đồng thời nhớ lại lúc nói chuyện trong đám Địa Thư, khi số hai hỏi số một về thông tin đồng la họ Hứa, số một từng nói rằng:
Nhược điểm lớn nhất của người này chính là háo sắc, cấu kết với nhiều hoa khôi của Giáo Phường Ty... . .
Sau đó, nhớ tới số ba mình mới gặp, nhưng lại ra vẻ không hề biết mình, nhớ tới đường huynh của số ba chính là người viết ra bài thơ “Ám hương phù động nguyệt hoàng hôn", giúp Phù Hương nổi danh.
Minh Nghiên đợi một hồi, thấy không có ai cướp trả lời, bèn cười tủm tỉm: "Nói tới Hứa đại nhân kia, đúng là một người không thể tưởng tượng nổi, hắn bắt đầu nổi danh từ vụ án thuế bạc tháng mười năm ngoái... ."
Sau đó một năm một mười, kể lại những sự tích đã thuộc như lòng bàn tay của Hứa Thất An.
"Lúc ở Vân Châu, một mình một đao chặn trước cả ngàn địch quân, một mình lực chiến nửa giờ... . . ."
Đoạn sự tích này, các hoa khôi của Giáo Phường Ty đã nghe qua mấy lần, nhưng vẫn nghe rất nồng nhiệt, vô cùng hâm mộ.
Phù Hương kiêu ngạo, đắc ý, khẽ hếch cằm, giọng dịu dàng: "Hứa lang quân là kiệt lực chiến đấu với mấy ngàn địch quân."
Hoa khôi Tiểu Nhã thấy vậy, vội cướp lời, giọng giòn giã:
"Tuổi trai hào hiệp,
Kinh đô kết bạn hùng.
Lòng thẳng rộng,
Đầu tóc dựng.
Bàn luận chung,
Sống chết cùng,
Lời hứa ngàn vàng trọng."
"Từ hay!"
Sở trạng nguyên lớn tiếng khen, đồng thời trong lòng thoáng qua một nghi ngờ:
Không phải Số hai nói quân phản loạn vây công Bố chính sử Ty có hơn bốn trăm người, Hứa Thất An chém được hai trăm thì kiệt lực bỏ mạng sao? Sao lại biến thành tới tám ngàn người?
Một quan viên lên tiếng: "Đúng là từ hay, thiên tài như vậy, không học sách thật là đáng tiếc, Hứa Bình Chí kia đúng là không đáng làm người."
Các tửu khách còn lại đều gật đầu đồng ý, lại nói: "Đáng tiếc hôm nay Hứa Thất An không tới Giáo Phường Ty, nếu không sẽ làm hắn biết tài hoa của Trạng nguyên lang chúng ta."
Nghe thấy câu này, trong đầu Sở trạng nguyên hiện lên một chuỗi "?"
Hứa Thất An không phải chết trận ở Vân Châu rồi sao, cách đã hơn một tháng, kinh thành bên này không thể nào không nhận được tin tức.
Nhưng vào lúc này, Phù Hương kinh ngạc vui mừng reo vang: "Hứa lang!"
... . .
Sai vặt dẫn Hứa Thất An đi vào viện, đi về phía phòng khách: "Không phải tiểu nhân gây chuyện, nhưng vị gia kia còn được hoan nghênh nhiều hơn ngài.
"Ta nghe ngóng từ các tỷ tỷ trong viện, nói gia này là một nhân vật vọng kỳ. Là trạng nguyên năm Nguyên Cảnh hai mươi bảy, sau đó chẳng biết tại sao, từ quan không làm, làm giang hồ khách.
"Sau đó tỏa sáng rực rỡ, tạo nên uy danh lừng lẫy ở kinh thành, được Ngụy Công khen là kinh thành đệ nhất kiếm khách."
Bước chân Hứa Thất An khựng lại, thầm nghĩ, mụ nội nó, là số bốn ở bên trong?
Nhưng chuyện trạng nguyên Đại Phụng là sao? Ai cũng là khách quen của Giáo Phường Ty hả.
Số bốn biết mình là đường huynh Từ Cựu, biết mình đã chết ở Vân Châu... . . Bây giờ thấy mình không chết, sẽ nói cho đám Địa Thư biết... . . Lý Diệu Chân sẽ nhớ ra vụ mất mặt của mình vì mình chính là "Số ba"... . . Hứa Thất An thật không ngờ, bị vả mặt tới nhanh như vậy.
"Hứa lang!"
Phù Hương kinh ngạc vui mừng reo lên, Hứa Thất An phát hiện, bị vả mặt tới nhanh hơn hắn tưởng.
Trong phòng khách, tửu khách và các hoa khôi đều quay đầu, những đôi mắt đều rơi lên người hắn.
Với tình hình kiếm bạt cung giương của số bốn với số hai bây giờ, hẳn sẽ không chủ động nói chuyện trời đất với mình đâu, không sao không sao... . . Hứa Thất An nhanh chóng gạt suy nghĩ sang bên, nở nụ cười bước vào phòng khách, chắp tay:
"Quấy rầy chư vị."
Các quan viên đang ngồi đều nở nụ cười, miệng không ngừng hô "Tử tước đại nhân", nhiệt tình chào thỉnh hắn vào ngồi, cứ như rất thân quen với Hứa Thất An.
Các hoa khôi đều ngạc nhiên mừng rỡ.
"Hứa lang."
Phù Hương cười, lúm đồng tiền như hoa, dắt hắn vào ngồi, ân cần rót rượu.
Hứa Thất An vào ngồi, quay đầu nhìn một cái, phát hiện không thấy Chung Ly.
Hẳn nàng đã núp vô đâu rồi... . đừng cách ta xa quá, nếu không tối nay Giáo Phường Ty có khi bị cháy rụi luôn đó... . Trong lòng suy nghĩ, Hứa Thất An nhìn qua số bốn, thoải mái quan sát hắn.
Số bốn là một sư ca anh tuấn đẹp trai, hai hàng tóc mai bạc trắng càng làm tăng thêm mị lực, cả người trên dưới tỏa ra vẻ hào sảng không câu nệ, rất dễ chịu.
Sở trạng nguyên cũng quan sát Hứa Thất An, chỉ mỗi bề ngoài, hắn đã tin ngay Đả Canh Nhân trước mặt này là đường huynh của số ba.
Hai huynh đệ đều tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường đường.
Sao hắn sống lại... . Sở trạng nguyên vuốt cằm: "Sở Nguyên Chân, tự Tử Chân."
Hứa Thất An chắp tay: "Hứa Thất An, tự Ninh Yến."
Kế tiếp là chơi tửu lệnh, hoa khôi tiểu Nhã phụ trách làm lệnh quan, từ đối chữ đến tiếp thi từ, chơi rất hăng.
Tiếc nuối duy nhất là Hứa Thất An không tham gia, mà để Phù Hương ngồi cạnh làm dùm, hắn chỉ cắm đầu lo ăn uống.
Hứa Thất An chuyến này tới Giáo Phường Ty là thăm Phù Hương, lúc này thấy nàng tinh thần phấn chấn, khí sắc hồng hào, mới tin nàng chỉ là bị cảm vặt bình thường, là mình lo quá.
"Ngày tốt cảnh đẹp thế này, Hứa đại nhân thật không làm một bài thơ ư?" Một quan viên không cam lòng, giật dây Hứa Thất An làm thơ.
Hứa Thất An lấy lý do mình đã cạn kiệt ý tưởng, từ chối.
Không chỉ quan viên ngồi đó thất vọng, các hoa khôi cũng vô cùng tiếc rẻ.
Thật ra không phải hắn không muốn làm thơ, mà là không nghĩ ra bài nào cả.
Hôm nay Ngụy Uyên cho hắn một nhiệm vụ, đó là hòa giải từ bên trong, ngăn cản số bốn quyết sống mái với số hai, để họ chỉ giao thủ điểm đến thì ngừng.
Muốn thế, hắn phải cà độ hảo cảm với số bốn ở đây thật cao mới được.
"Sở huynh, hôm qua nghe đồng liêu trong nha môn nói, vì Thiên Nhân tranh sắp tới, đệ tử Thiên Tông Lý Diệu Chân sắp vào kinh thành. Mà ngươi là kiếm tu Nhân Tông..." Hứa Thất An nói tới đây thì dừng, nhưng ý đồ bóng gió đã quá rõ ràng.
Số bốn Sở Nguyên Chân mỉm cười: "Ta sẽ là người đại diện cho Nhân Tông, giao thủ với đệ tử Thiên Tông."
Hắn hiểu rõ về Hứa Thất An, biết người này lúc ở Vân Châu đã kết giao với Lý Diệu Chân, bản thân còn là đồng la được Ngụy Uyên coi trọng, nên biết những chuyện nội tình này không có gì là lạ.
Hứa Thất An thuận thế nghiêng người về phía thanh kiếm đang để tựa vào bàn rượu, giọng hiếu kỳ: "Có thể cho tiểu đệ xem thanh kiếm này được không?"
Sở Nguyên Chân lắc đầu: "Từ lúc thua Trương Khai Thái, kiếm này chưa từng ra khỏi vỏ nữa."
"Vậy thì thôi rồi, kiếm kẹt luôn trong vỏ rồi!" Hứa Thất An bật thốt.
"Cái gì?" Số bốn sửng sốt.
"Ý tiểu đệ là, sao lại không rút nó ra?"
Sở Nguyên Chân cười ôn hòa, không hề ra vẻ, có hỏi tất đáp: "Ta đang nuôi kiếm khí, kiếm này không ra thì thôi, ra sẽ bắn xa vạn trượng."
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, đột nhiên xuất hiện linh cảm, hắn cầm ly rượu, cau mày, cố làm ra vẻ trầm tư.
"Có gì không ổn à?" Số bốn hỏi.
Hứa Thất An khoan thai nói: "Ban nãy không có linh cảm, không làm được thơ hay, nhưng bây giờ nghe câu nói của Sở huynh, đột nhiên linh cảm phun trào, không nhịn được muốn làm bài thơ."
Tửu khách và các hoa khôi mắt liền sáng rỡ, quay qua nhìn hắn.
Số bốn bất ngờ, đồng thời cũng ngạc nhiên mừng rỡ, sửa lại tư thế ngồi cho nghiêm túc, "Rửa tai lắng nghe."