Mắt Sở Nguyên Chân sáng lên, không hề tức giận, ngược lại còn ngầm mong đợi, mỉm cười: "So tài vừa rồi không thú vị, ngươi có tuyệt học gì lôi hết ra đi."
Hứa Thất An gật đầu, lại nói: "Ta chỉ ra một chiêu thôi, sau một chiêu đó, so tài giữa chúng ta kết thúc."
Hắn đây là phòng ngừa Sở Nguyên Chân nhận một đao rồi, vẫy tay phản kích, chọc hắn thành con nhím. Đến lúc đó, Hứa Thất An, chết, hưởng dương hai mươi tuổi.
Sở Nguyên Chân hơi trầm ngâm, hỏi: "Thi triển tuyệt học xong, ngươi sẽ tiến vào thời kỳ suy yếu?"
Trạng nguyên lang quả là thông minh, đầu óc sáng suốt! Hứa Thất An thán phục, gật đầu: "Đúng vậy."
"Tuyệt học gì?"
Nghe thấy hai người đối thoại, Nguyên Cảnh đế quay qua nhìn Lạc Ngọc Hành.
Lạc Ngọc Hành lắc đầu, nàng có biết, nhưng không muốn nói với Nguyên Cảnh đế, rất phí nước miếng.
Vẻ vân đạm phong khinh của nàng làm Nguyên Cảnh đế thầm cau mày, ông ta là cửu ngũ chí tôn, cai quản mấy trăm ngàn dặm giang sơn Đại Phụng, chúa tể sống chết của thần dân.
Nhưng ở trước mặt nữ nhân này, lại trở thành một hoàng đế vô dụng, không có ưu thế gì.
Nguyên Cảnh đế luôn muốn song tu với quốc sư, để đạt được nguyện vọng trường sinh, nhưng mỗi lần ông ta nói ra ý nghĩ này, Lạc Ngọc Hành luôn coi thường, hoặc từ chối.
Trước mặt đạo thủ Nhị phẩm, ông ta luông giống một tiểu tử nghèo không có gì để cầu hôn, làm Nguyên Cảnh đế vô cùng nhụt chí.
Thương!
Trong vườn, Hứa Thất An thu hồi hắc kim trường đao, đút nó vào trong vỏ.
Sau đó, hắn bước cung bộ, gối hơi trầm xuống, tay phải chậm rãi đè lên cán đao, tạo động tác súc thế rút đao.
Khí tức vững vàng, suy nghĩ không còn, như bờ biển trước cơn sóng thần, khí cơ co lại, tản vào trong cơ thể.
Sở Nguyên Chân trở nên trịnh trọng, ngón tay khép lại thành kiếm, chỉ một động tác nhẹ nhàng, một nhánh cây đã bay vào tay, dùng nó thay cho kiếm.
Thương! Hứa Thất An búng ngón cái, bắn hắc kim trường đao ra, đồng thời, trong đầu quan tưởng cảnh Sư Tử Hống, trong tiếng sư tử gầm, hắn rút đao.
Tai Sở Nguyên Chân ong lên, như có chấn tiêu lôi nổ bùng ngay trên đỉnh đầu, sau đó, hắn nhìn thấy một tia đao khí nhỏ bé chợt lóe rồi biến mất.
Ngay tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, Trạng nguyên lang không nhanh không chậm đưa nhánh cây trong tay ra.
Oanh!
Nhánh cây điểm trúng vào đao khí, sóng trùng kích cuồng bạo bao phủ cả vườn hoa, núi giả dưới chân Sở Nguyên Chân nổ tung trước tiên, sau đó là lương đình sau lưng, bốn cây cột trụ gãy vỡ, nóc đình bị hất bay lên trời cao.
Ao nước đang yên lặng nổi lên cuồng đào, sóng cuộn cao, thấy tĩnh thất sau lưng sắp bị chấn sụp, Lạc Ngọc Hành khẽ hé môi: "Định!"
Sóng trùng kích cuồng bạo trong nháy mắt khựng lại, sau đó biến mất.
Trong sân, Hứa Thất An ngồi xếp bằng, đao hoàng ngang trên gối, nét mặt uể oải.
Nửa ống tay áo dưới của Sở Nguyên Chân nát vụn, lộ cánh tay bắp thịt săn chắc, hắn chậm rãi cong năm ngón tay lại, sau đó thả ra, lặp đi lặp lại mấy lần, hóa giải bớt đau đớn, mới thở dài:
"Lợi hại, lợi hại, nếu ngươi là cảnh giới Ngũ phẩm, một đao này có thể đánh ta trọng thương."
Mẹ nó, một kích toàn lực của ta, mà chẳng gây ra được cái gì, Hứa Thất An thầm mắng, nhấc đầu lên, bắt chước bộ dạng của Hứa Nhị Lang, nhàn nhạt nói:
"Không hổ là cường giả có thể giao thủ với Lý Diệu Chân, Hứa mỗ cam bái hạ phong."
Hứa Thất An là một người rất kiêu ngạo, sự kiêu ngạo này không hề kém người có học của Vân Lộc thư viện, Sở Nguyên Chân mỉm cười gật đầu.
Nguyên Cảnh đế quét mắt khắp vườn hoa, nghiêng đầu quay qua nhìn Lạc Ngọc Hành, thấy nữ quốc sư bình tĩnh nhìn Hứa Thất An.
Thấy vậy, Nguyên Cảnh đế nở nụ cười vui vẻ, "Sở Nguyên Chân không hổ là đệ tử kiệt xuất của Nhân Tông, tu vi này, hiếm thấy. Hứa Thất An còn kém xa, nhưng dù gì hắn cũng mới chỉ là một ngân la, còn có thời gian nỗ lực."
Nhìn như nâng Sở Nguyên Chân chà đạp Hứa Thất An, thật ra thì ngược lại, chỉ là một ngân la đã chém nát tay áo của Sở Nguyên Chân, một ngân la như vậy, trong nha môn Đả Canh Nhân có rất nhiều.
Lạc Ngọc Hành cười gượng.
Nguyên Cảnh đế rất vui, cười nói: "Trẫm còn có việc trong cung, không tiện ở lâu, quốc sư đưa trẫm đi."
Lạc Ngọc Hành đưa tay ra dấu thỉnh.
Lúc này, trong sân Hứa Thất An bỗng hô: "Ty chức tham kiến bệ hạ."
Sở Nguyên Chân thi lễ một cái, nhưng không mở miệng.
Nguyên Cảnh đế và Lạc Ngọc Hành đành dừng lại, Nguyên Cảnh Đế thì dùng ánh mắt uy nghiêm liếc Hứa Thất An, hiếm khi ông ta không xụ mặt, gật đầu nói:
"Tỷ thí đặc sắc, Hứa Thất An, ngươi thiên tư không tệ, chớ có phụ lòng tài bồi của triều đình đối với ngươi."
Hứa Thất An đối đáp trôi chảy: "Tạ bệ hạ tài bồi, ty chức cúc cung tận tụy có chết cũng cam."
Nguyên Cảnh đế hài lòng gật đầu, cùng Lạc Ngọc Hành bước ra ngoài.
Chỉ khen bằng đầu môi chót lưỡi, không có thể hiện gì thực tế! Hứa Thất An nhìn theo bóng lưng hai người, bĩu môi.
Đợi hai người đã đi khuất, Sở Nguyên Chân nói: "Hứa huynh chờ chút, ta đi thay áo."
Dứt lời, xoay người đi tĩnh thất.
Mấy phút sau, cửa tĩnh thất mở ra, Sở Nguyên Chân gọi to: "Hứa huynh, đi vào uống trà."
Hứa Thất An bước vào ngưỡng cửa, thấy Sở Nguyên Chân ngồi bên bàn, đã thay áo trắng ngà, cái áo xanh đứt tay đã không thấy nữa.
"Ý, Sở huynh lấy quần áo ở đâu thế? Cái áo xanh đó đâu?" Hứa Thất An làm bộ nhìn chung quanh.
"Ta có một pháp khí trữ vật." Sở Nguyên Chân rót cho hắn ly trà, ôn hòa giải thích.
Chậc, ta còn đang định nói: Oa, Sở huynh thật là lợi hại, là pháp thuật tụ lý càn khôn đúng không? Sao ngươi làm người thành thật thế, phì, hoàn toàn không cho ta cơ hội chút nào, còn thành thật hơn cả Lý Diệu Chân nữa! Hứa Thất An trong bụng thầm mắng, ngoài mặt thì không đổi sắc hỏi: "Có thể cho ta nhìn một cái không?"
Sở Nguyên Chân lắc đầu: "Tiền bối tặng pháp bảo cho ta từng nói, không thể cho thường người xem."
Từ chối người, cũng từ chối sự quang minh lỗi lạc.
"Không sao không sao." Hứa Thất An tiếc nuối.
Kim Liên đạo trưởng cũng đã từng cảnh cáo hắn tương tự, chủ yếu là để phòng ngừa đạo sĩ của Địa Tông, Địa Tông dù gì cũng là tông phái đã vọng thừa mấy ngàn năm, dù nhiều năm trước đã bị chia rẽ nội bộ, nhưng nội tình vẫn rất vững chắc.
Không thể lơ là khinh thường.
"Sở huynh không phải học sinh Vân Lộc thư viện chứ?" Hứa Thất An hỏi.
"Từng ở Vân Lộc thư viện cầu học, sau đó đi Quốc tử giám." Sở Nguyên Chân không giấu giếm chút nào, thở dài một hơi: "Thuở thiếu thời đầy lòng tráng chí, một bụng tài hoa muốn thể hiện với đế vương gia, sau khi biết học sinh Vân Lộc thư viện sẽ không được trọng dụng, liền rời khỏi thư viện, cầu học Quốc tử giám."
"Vậy sao sau đó lại từ quan?"
"Bởi vì thư sinh là trăm học không một dùng, học văn không cứu được Đại Phụng, nên dứt khoát từ quan, làm một người dân thường, trường kiếm du giang hồ." Sở Nguyên Chân thở dài.
Ta có biết một người, hắn thấy học y không cứu được quốc gia, liền chạy đi gõ chữ! Hứa Thất An vỗ bàn khen ngợi: "Tiêu sái!"
Khó trách vừa rồi Sở Nguyên Chân thấy Nguyên Cảnh đế, nhưng là nhàn nhạt thi lễ một cái, không có mở miệng chào hỏi. Lúc ấy hắn đã chú ý chi tiết này, bây giờ nghĩ lại, có lẽ thứ đầu tiên thật sự làm Sở Nguyên Chân thất vọng, hẳn là tên cửu ngũ chí tôn chỉ biết si mê tu đạo này.
Hai người uống trà, trò chuyện, đều là Sở Nguyên Chân nói, kể cho Hứa Thất An nghe những kiến thức nhiều năm du lịch của mình.
"Man tộc phương bắc chỉ có hơn triệu người, còn một châu lớn của Đại Phụng ta đã có mười triệu người, nhưng trăm ngàn năm qua, Man tộc vẫn luôn là họa trong đầu Đại Phụng, biết tại sao không?
"Bởi vì Man tộc phương bắc là huyết mạch của Thần Ma viễn cổ."
"Thần Ma viễn cổ?" Hứa Thất An không hiểu.
"Nghe nói lúc thiên địa sơ khai, đã sinh ra một nhóm Thần Ma có khả năng dời núi lấp biển, hái sao cầm trăng, sau đó không biết vì sao bị diệt tuyệt. Man tộc phương bắc được gọi là hậu duệ của Thần Ma, không có lửa làm sao có khói! Họ có sức mạnh trời sinh, lực có thể gánh đỉnh. Trong bộ tộc luôn xuất hiện những dị tượng, ra đời những đứa trẻ phản tổ, ngoài thân có sinh vảy, trán mọc sừng dài, mọc đuôi mãng xà, ra đời ba năm đã cao hai trượng vân vân, đều chứng tỏ thuyết pháp này là thật.
"Sử quan Đại Phụng căn cứ những hiện tượng này, suy đoán ra vào thời kỳ mông muội, nhất định có một thời đại Thần Ma từng sinh sống, vào niên đại đó, loài người nhỏ yếu như con kiến hôi, phải phụ thuộc vào Thần Ma để sinh tồn, nên mới có Man tộc phương bắc bây giờ.
"Mà chúng ta, là nhân tộc sau đó quật khởi."
Không phải, Thần Ma với loài người chẳng lẽ không có sinh đẻ khác loài hay sao? Hứa Thất An vừa thầm cãi trong lòng, vừa nói: "Ta nghi ngờ đó là người với yêu hỗn huyết, chứ không phải Thần Ma gì cả. Dù gì Man tộc phương bắc với bắc phương Yêu tộc là liên minh."
Sở Nguyên Chân nghe vậy, trầm ngâm hồi lâu: "Liên quan tới chuyện Thần Ma có tồn tại hay không, ta có từng nghe một câu trả lời rất có lý, rằng Cổ Thần bao năm ngủ say dưới cực uyên Nam Cương chính là Thần Ma may mắn còn sống sót thời viễn cổ, là Thần Ma duy nhất."
Cổ Thần là Thần Ma viễn Cổ? Cái vấn đề này có thể thỉnh giáo số năm. Hứa Thất An bỗng giật mình, có liên tưởng, "Cho nên năm đó trong chiến dịch Sơn Hải Quan, nam bắc Man tộc mới kết minh với nhau?"
"Ý nghĩ này không tệ, chúng ta chỉ biết là nam bắc Man tộc bao lâu nay luôn duy trì quan hệ thân thiện, cách một cái Đại Phụng ở giữa, cả hai đều mơ ước khối bánh này, nên trời sinh đã là đồng minh, nhưng cũng có khả năng do cùng là huyết thống Thần Ma nên họ mới luôn duy trì quan hệ thân thiện với nhau."
Sở Nguyên Chân phấn chấn nói: "Nếu Sử quan biết ý nghĩ này, nhất định sẽ rất là kích động."
Nói chuyện tiếp tục.
"Vượt qua địa vực Man tộc phương bắc, tiếp tục đi về hướng bắc chính là vùng đất vô cực, nơi đó lạnh tới mức có thể khiến người ta đóng băng từ trong ra ngoài. Nhưng vẫn có dấu vết sinh mệnh sống, ta đã từng thấy một chủng tộc đầu người thân cá kỳ lạ, họ có trí khôn, nhưng không thông tiếng người, phải dùng động tác tay để nói chuyện với nhau.
"Tộc của họ giống cái chiếm đa số, thường một con giống đực quan hệ với nhiều con cái, làm con cái mang thai, ngoài giao phối, con đực không cần làm chuyện gì khác, đi săn cũng giao cho con cái."
Vạn phần hâm mộ! Hứa Thất An thầm nghĩ.
"Nhưng bởi vì vất vả quá độ, giống đực thường không sống quá hai mươi năm, mà đời sau sinh ra, giống cái cũng vẫn chiếm đa số."
Cho nên mới nói, con trai là phải giữ mình cho thật tốt, tự bảo vệ mình, không được để cho con gái sàm sỡ! Hứa Thất An thầm nghĩ.
"Cứ mỗi sáu mươi năm, họ lại xuất hiện nguy cơ diệt tuyệt chủng tộc, vì con đực đều đã chết sạch, không còn ai giúp con cái mang thai, vừa vặn năm đó, ta đi vùng cực phương bắc ấy."
Hứa Thất An cả kinh: "Sau đó ngươi thành công làm con cái mang thai?" =))
"Phụt!"
Sở Nguyên Chân phun cả ngụm trà vào mặt Hứa Thất An.
"Sao ngươi lại có suy đoán như thế?" Sở Nguyên Chân vừa lấy khăn tay ra lau, vừa khiếp sợ hỏi.
"Ngài nói tiếp." Hứa Thất An khoát khoát tay, từ chối trả lời vấn đề này.
"Năm đó, vừa đúng thời điểm con đực của chủng tộc đó tuyệt diệt. Để chủng tộc lại lần nữa sinh sôi, một phần con cái sẽ chuyển thành con đực, dũng cảm gánh vác gánh nặng sinh sôi chủng tộc.
"Nữ vương của chủng tộc là kẻ dẫn đầu chuyển đổi giới tính, đây vốn là nghĩa vụ của nó. Nữ vương thành quốc vương, thu nạp hậu cung rộng rãi, đưa cả con gái của mình vào trong hậu cung luôn."
Ôi má ơi, muốn ói quá đi, làm sao bây giờ?! Hứa Thất An cảm khái: "Tạo vật thần kỳ, thật làm người ta phải tặc lưỡi hít hà."
Trò chuyện thêm một khắc, Sở Nguyên Chân cười nói: "Không nói chuyện của ta nữa. Đại danh của Hứa huynh khắp kinh thành không ai không biết, sự tích chói lọi của ngươi, chắc hẳn các tửu lầu quán trà đều đã được người ta vui vẻ truyền nhau cả rồi.
"Kể cho Sở mỗ nghe những vụ án kia đi."
"Cái này kể rất dài dòng " Hứa Thất An chỉnh lại tư thế ngồi đàng hoàng:
"Vậy ta bắt đầu từ án thuế bạc nhé. Lúc ấy nhị thúc của ta bị cuốn vào một vụ án mất trộm thuế bạc, tự biết mạng không lâu, còn hại cả gia đình. Sau khi biết chuyện, ta nói với nhị thúc: Nhị thúc đừng hoảng, án này sơ hở khắp nơi, theo chất nhi thấy, bất quá chỉ là một trò lừa bịp vặt thôi, một nén nhang là ta phá được.
"Nhưng ta phải thừa nhận, lúc đó còn trẻ quá lông bông khinh cuồng, coi thường anh hùng thiên hạ."
"Hử? Nói vậy là sao?" Sở Nguyên Chân hứng thú.
"Ta mất hai nén nhang mới phá giải được án thuế bạc."
Hứa Thất An bắt đầu từ án thuế bạc, kể tới án Phúc phi, Sở Nguyên Chân cầm ly trà, một hớp cũng không uống, nghe vô cùng chuyên chú.
Nghe thấy có chỗ nghi ngờ, liền cau mày lại, chờ Hứa Thất An giải thích nội tình bên trong, sau khi hiểu ra, giãn mày mỉm cười.
"Hứa huynh đoạn án như thần, bội phục bội phục."
Sở Nguyên Chân giật mình, nghĩ tới đường đệ số ba của Hứa đại nhân. Hồi trước hắn đã đoán số ba có liên quan tới thanh khí trùng tiêu ở Á Thánh điện, cho rằng Kim Liên đạo trưởng chính là nhìn trúng điểm đặc biệt của số ba, mới đem mảnh vỡ Địa Thư tặng cho hắn.
Sau đó biết tới đường huynh của số ba Hứa Thất An, cho là người này cũng là người kinh tài tuyệt diễm, Kim Liên đạo trưởng ngoài mặt là tặng mảnh vỡ Địa Thư cho đường đệ, thật ra là muốm tóm cả hai anh em.
Hôm nay nhìn thấy năng lực và thiên phú của Hứa Thất An, càng thêm khẳng định cái suy đoán này.
"Kim Liên đạo trưởng quả nhiên đa mưu túc trí."
Ngay lúc này, ngực Sở Nguyên Chân chợt rung lên, biết có người trong Địa Thư nhắn tin, liền nói: "Ta đi nhà xí một cái."
Vừa dứt lời, Hứa Thất An ngồi ở đối diện hầu như cũng thốt lên cùng lúc: "Ta đi nhà xí một cái."
Hai người cùng im bặt, Hứa Thất An mặt không đổi sắc nói: "Sở huynh thỉnh đi trước."
Sở Nguyên Chân gật đầu, đứng dậy rời khỏi tĩnh thất, đoán có thành viên Thiên Địa Hội nhắn tin, trong thời gian ngắn chắc không xong được.
Nếu Hứa Thất An đi nhà xí trước, chốc nữa trở lại, bị bắt gặp sẽ không tốt.
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Hứa Thất An lấy kính nhỏ ngọc thạch ra, kiểm tra tin nhắn.
【 Số năm: Ta bị lừa bạc, làm sao bây giờ?】
Đúng là như dự đoán, biết ngay thế mà. Khóe miệng Hứa Thất An giật giật, nghĩ tới thân phận người chết của mình, quyết định không nhắn tin hỏi.
Đợi mấy giây, thấy Sở Nguyên Chân trả lời:【 Số bốn: Sao vậy? Bị lừa làm sao?】
【 Số sáu: Số năm, bây giờ ngươi đang ở đâu? Còn cách kinh thành bao xa? Bị lừa bao nhiêu bạc? Nếu không có chỗ ăn cơm, thì ngó quanh đó coi có cái chùa nào không, tới đó hóa duyên đi.】
Phụt! Hứa Thất An che miệng, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Từ trước đến giờ chỉ có hòa thượng đi hóa duyên, số năm mà tới chùa hóa duyên, các hòa thượng sẽ nghĩ thế nào?
【 Số hai: đã bị lừa bạc rồi, đừng có để bị lừa nữa là được. Bộ tộc các ngươi thật là, sao lại yên tâm để một tiểu cô nương ngàn dặm xa xôi một mình tới Đại Phụng? Không biết phái trưởng bối đi cùng à.】
【 Số một: Đừng có xúc phạm luật pháp Đại Phụng.】
【 Số chín: Ài, số năm, nếu cách Nam Cương không xa, thì quay trở về đi. Trời tối đường trơn, giang hồ phức tạp.】
Mọi người đều khuyên số năm quay về. Hứa Thất An chọc chọc ngón tay mấy lần vào mặt kính, rồi lại rụt trở về, thật khó chịu quá đi, muốn viết một câu quá.