TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 387: Yết bảng

Bình thường, chỉ cần Hứa Thất An không đề cập tới những yêu cầu như "Tối nay bồi ta ngủ", "sinh nhi tử cho ta", Chung Ly đều sẽ thỏa mãn Hứa Thất An.

Dĩ nhiên, nếu Giám Chính nói: Chung Ly, ngươi song tu với tiểu tử này, độ kiếp liền ổn.

Như vậy, chỉ cần Hứa Thất An yêu cầu tư thế không quá khó, Chung Ly cũng có thể thỏa mãn hắn luôn.

May mà Hứa Thất An không phải loại tiểu nhân thừa nước đục thả câu kia. Nếu Chung Ly đòi song tu với hắn, nhất định hắn sẽ từ chối, dù gì nàng cũng là sư tỷ của Chử Thải Vi.

Chung Ly ngoan ngoãn ngồi xuống bên bàn, theo yêu cầu của Hứa Thất An, bày giấy, bút, mực ra: "Ngươi nói đi."

"Đừng vội, để suy nghĩ đã." Hứa Thất An ngồi bên cạnh, cầm ly trà nóng, trầm tư suy nghĩ.

Để xử lý triệt để mâu thuẫn giữa Lâm An và Hoài Khánh, nô tài ba nhà là hắn bị kẹp vào tình thế khó xử, Hứa Thất An khổ sở suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra đối sách.

Không phải Lâm An thích nghe kể chuyện sao, thế thì Hứa Thất An sẽ liền viết cho nàng một câu chuyện.

Trong thành có không ít giai thoại tài tử giai nhân, thậm chí có cả tiểu Lưu bị, nhiêu đó đã đủ thỏa mãn nhu cầu của Lâm An, nhưng Hứa Thất An cảm thấy, là một hải vương thành thục, thì phải bắt lấy tất cả mọi cơ hội, để cho các lốp dự phòng không thể rời bỏ mình.

"Sách có tên là《 Tình Thiên Đại Thánh 》, tình trong ái tình, Chung sư tỷ đừng có viết sai."

Hứa Thất An thấy nàng không nhích bút: "Chung sư tỷ? Có phải tóc dài quá không thấy rõ không, cần ta vén tóc lên không?"

Chung Ly chậm rãi lắc đầu, "Tên sách gì mà kỳ quái."

Sách vở bây giờ, phổ biến là lấy những chữ như "Ký", "Truyện", "Chí" để làm tên, tương tự, có cả một bộ những tên sách được gọi là tiêu chuẩn.

"Ngươi đừng xía vào, theo lời ta nói đi viết." Hứa Thất An khoát tay, không ngừng đọc ra câu chuyện của mình.

“Tình Thiên Đại Thánh” kể lại một câu chuyện tình yêu ở thiên đình, nữ nhân vật chính là nữ nhi thiên đế, gọi là Tử Hà tiên tử. Vai nam chính chính là một thị vệ của thiên cung, có thân phận là Yêu tộc.

Tên là Long Ngạo Thiên.

Yêu tộc ở thiên đình là tồn tại hèn mọn nhất, bị các tiên nhân kỳ thị, chỉ có thể làm những công việc lao động tay chân, thị vệ, thích ca hát nhảy nhót.

"Chỗ này có một vấn đề "

Chung Ly nói: "Long Ngạo Thiên đã phạm vào kiêng kỵ, theo bối cảnh của thiên đình trong sách, không thể có cái tên như vậy được."

Hứa Thất An suy nghĩ một lúc, đành nói: "Chúng ta không cần để ý những chi tiết này."

Câu chuyện tiếp tục:

Hai người có thân phận chênh lệch to lớn như vậy, thế mà lại bất ngờ yêu nhau. Một người là lãng uyển tiên ba, một người là mỹ ngọc không tỳ vết.

"Chờ một chút, " Chung Ly lại dừng bút, cau mày: "Lãng uyển tiên ba là chỉ Tử Hà tiên tử, vậy mỹ ngọc không tỳ vết chính là Long Ngạo Thiên à? Nhưng hắn là Yêu tộc đê tiện, từ xuất thân mà nói, không xứng với năm chữ "Mỹ ngọc không tỳ vết", ta cảm thấy cần phải sửa lại."

Ngươi là giang tinh hả? Hứa Thất An bị chọc tức, khóe miệng co quắp: "Ngươi đang dạy ta viết sách?"

Nhận ra cảm xúc của "Bùa hộ mạng" không đúng, Chung Ly thức thời không nói thêm gì nữa.

Câu chuyện tiếp tục:

Hai người hẹn hò trong thiên cung, từ nắm tay nhỏ xem mặt trời lặn vân hà, đến ôm hôn, rồi đến vào mật thất cuốn drap trải giường, một loạt trải qua, Hứa Thất An đều mô tả hết sức cặn kẽ, từ bắt đầu đến kết thúc, miêu tả chi tiết rất đúng chỗ.

Ở thời đại này, sách cấm tương tự cũng có miêu tả cặn kẽ, thậm chí còn phối cả thơ, Hứa Thất An sao chép thơ còn được, chứ tự viết thơ thì chịu thua, nên không múa búa trước cửa Lỗ ban.

Nhưng mà, tình yêu của Tử Hà tiên tử và Long Ngạo Thiên bị một thần quan tham luyến sắc đẹp của Tử Hà tiên tử phát hiện, tố cáo hai người.

Thiên đế tức giận, lột da rút xương Long Ngạo Thiên, đánh vào luân hồi, muôn kiếp làm gia súc. Tử Hà tiên tử cũng bị cấm túc trọn đời trong Nghiễm Hàn Cung, làm bạn với giá rét, gắn bó tịch mịch.

Câu chuyện tới nơi này hơi ngừng.

"Bao nhiêu chữ rồi?" Hứa Thất An cầm ly uống trà, thấm giọng

Chung Ly liếc lại một lượt, "Đại khái tám mươi ngàn chữ."

Chung Ly viết chữ rất nhanh, viết một lèo suốt hai canh giờ, không ngừng không nghỉ chút nào, thường Hứa Thất An vừa mới đọc một câu xong, là nàng cũng viết xong. Người bình thường không làm được trình độ này.

Không hổ là Ngũ phẩm Thuật sĩ! Hứa Thất An thầm chắc lưỡi hít hà, vô cùng hài lòng.

Viết chuyện thật ra đều chỉ có một kiểu, ít nhất theo Hứa Thất An thấy thì chúng đều giống nhau, nhưng cái thời đại này còn chưa xuất hiện thương nghiệp, dù Hứa Thất An có viết bậy viết bạ, thì tính thú vị vẫn hay hơn đa số truyện đang có.

"Gặp được Chung Ly sớm hơn nửa năm thì tốt biêt mấy, ta đọc nàng viết, nàng chính là hệ thống ghi chép lời nói của ta, ta có thể mở một tiệm sách, lấy công làm lời mà sống."

Hứa Thất An nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, đầu tiên là với địa vị của hắn hiện giờ, không cần phải buôn bán kiếm sống. Thứ hai, thu nhập huê hồng từ bột nêm hàng năm cũng đủ cho hắn vượt qua cuộc sống khô khan thê thiếp thành đàn.

Cuối cùng, truyện cỡ này nếu ở kiếp trước thì chả coi vào đâu, nhưng ở thời đại này, thì là số một.

Tội gì tội gì.

"Được rồi, phần một truyện tới đó thôi, phần còn lại để ta suy nghĩ thêm. Chúng ta làm thêm một quyển khác."

Ngón tay Chung Ly run lên

Truyện thứ hai viết về chuyện tình yêu giữa nữ quân Ma giới và thư sinh Nhân tộc, Hứa Thất An bắt chước lấy luôn nội dung bộ truyện tổng tài bá đạo kiếp trước, chỉ thay nhân vật nam nữ mà thôi.

Nữ quân bá đạo, cường hãn, cơ trí và lãnh khốc, thư sinh nhân tộc đầy bụng kinh luân, nhưng hiền lành ôn hòa, tao nhã lễ phép.

Bá đạo nữ tổng tài vs ngu bạch ngọt thư sinh.

Không chút nghi ngờ, quyển sách này là viết cho Hoài Khánh xem.

Sách cho Lâm An xem, nam nữ chính là công chúa thiên đình và thị vệ nhỏ, Hứa Thất An rất ác liệt, ý đồ làm lung lạc quan điểm và nhân sinh quan của Lâm An về tình yêu.

Khi nàng mê mệt rồi, trong lòng sẽ tự não bổ ra một nhân vật có tạo hình ‘thị vệ’ anh tuấn tiêu sái, năng lực xuất chúng, nói chuyện thú vị.

Lâm An sẽ phát hiện ra, nha, cẩu nô tài của mình không phải chính là người như vậy hay sao, thì ra chân mệnh thiên tử ngay ở bên cạnh mình!

Chuyện này rất có khả năng. Những thiên kim tiểu thư được nuôi trong nhà kia, vốn rất si mê những câu chuyện tài tử giai nhân, mơ ước phu quân tương lai cũng giống vậy không phải là ví dụ tốt nhất đó sao.

Còn Hoài Khánh, nàng là một khối xương khó gặm, thông minh, tỉnh táo, có chủ kiến, nữ nhân như vậy rất khó dẫn dắt.

Hứa Thất An thậm chí nghi ngờ nàng không thèm coi truyện, dĩ nhiên, không có chuyện gì là tuyệt đối. Hoài Khánh là một nữ tổng tài bá đạo tính nết công chúa, mà ở nơi thế giới nam tôn nữ ti này, hầu như không thể tìm thấy truyện nào《 bá đạo nữ quân yêu ta 》 như vậy.

Hứa Thất An tin, câu chuyện này sẽ khơi lên dục vọng đọc truyện của Hoài Khánh công chúa.

Cuối buổi chiều, trên bàn ăn.

Hứa Nhị Lang phát hiện đại ca rất kỳ quái, luôn không nói gì cứ nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tập trung mà sâu sắc, cứ như đang quan sát bảo bối.

"Đại ca, ngươi cứ nhìn ta chằm chằm như thế làm gì?" Hứa Nhị Lang không thể nhịn được nữa, trầm giọng.

"Dạo này ta thích vẽ tranh, muốn lấy Nhị Lang làm mẫu." Hứa Thất An thuận miệng giải thích, mắt vẫn nhìn chằm chằm Hứa Nhị Lang không rời.

Thì ra là như vậy! Hứa Nhị Lang khẽ hếch cằm, vuốt cằm nói: "Đại ca có thể vẽ ra một hai phần mười tuấn mỹ của ta, là coi như nhập môn."

Hứa Nhị thúc nghe không nổi, gõ ngón tay xuống bàn, nói sang chuyện khác: "Hôm qua, nghe nói ngươi một đao chém một Lục phẩm võ giả?"

Hứa Thất An giọng khiêm tốn: "Tiểu nhân vật mà thôi."

Hứa Nhị thúc liếc nhìn nhi tử, rồi liếc nhìn chất nhi, thầm nhủ tự cao ghê, kiêu ngạo tự đại phong khí, không phải là truyền thống của nhà Hứa gia ta đâu nha.

"Ngày mai là tới ngày đề bảng rồi nhỉ?" Thẩm thẩm nhìn về phía Nhị Lang.

"Dạ." Hứa Nhị Lang gật đầu.

"Năm nay nhất định là Hội nguyên." Thẩm thẩm vui vẻ gắp thức ăn cho nhi tử.

Hứa Nhị thúc liếc nhìn thê tử xinh đẹp, bừng hiểu ra, thầm nhủ thì ra đều do thê tử đã làm hỏng gia phong.

"Chờ sau khi hạnh bảng được dán, cả nhà chúng ta đi xem." Hứa Thất An nói.

Nghe thấy hai chữ "Hạnh bảng", Hứa Linh Âm lập tức ngẩng đầu lên.

"Không phải đồ ăn." Hứa Linh Nguyệt vỗ đầu bé con.

Hứa Linh Âm cúi đầu xuống, tiếp tục ăn cơm.

Sau buổi cơm tối, Hứa Thất An rửa mặt, tháo nút gỗ, đổ dung dịch trong một cái bình sứ vào nước sạch, ngâm mặt trong thời gian một chung trà. Da bắt đầu nóng lên, ngũ quan xuất hiện triệu chứng "Hòa tan".

Hắn đi tới trước gương đồng, vận chuyển một loại pháp môn lạ lẫm, thử thay đổi ngũ quan của mình.

"Môi mỏng thêm một chút, chóp mũi thon lại một chút, co mắt lại tròn thêm một chút… "

Một khắc sau, giả Hứa Nhị Lang xuất hiện, nói chính xác, là thân huynh đệ đã thất lạc nhiều năm của Hứa Nhị Lang.

"Giống được chừng năm phần rồi." Hứa Thất An nhìn vào gương đồng ngắm nghía, tự đánh giá.

Bộ dáng này của mình, ra gọi thẩm thẩm là nương, e là cả nhà cũng sẽ tin mất. Không được không được, phải dẹp cái ý tưởng nguy hiểm này ngay. Nhị thúc với thẩm thẩm mà ầm lên đòi ly dị thì không hay đâu. Hứa Thất An nghĩ, khóe miệng cong lên, trong đầu nghĩ tới rất nhiều chuyện trời ơi.

Dĩ nhiên, sau này dịch dung thành Nhị Lang, đi gặp offline với đám thành viên nhiều chuyện Địa Thư, thú vị lắm cho coi.

Nếu không sợ khả năng sau này lộ ra sẽ mất mặt muốn chết, thì thuần túy sẽ thấy rất thú vị.

"Cuộc sống khô khan thế này, phải biết cách tự đi tìm thú vui chứ. Lâu lắm rồi mình không đi câu lan nghe khúc."

Xuân bảng còn được gọi là "Hạnh bảng", vì lúc này, chính là mùa hoa hạnh.

Ngày hai mươi bảy tháng hai, trời tờ mờ sáng.

Tối nay không giới nghiêm, cửa thành mở toang, bên đường sĩ tốt qua lại tuần tra, đồng la của nha môn Đả Canh Nhân hầu như bị dốc đi ra hết.

Vô số sĩ tử tràn vào nội thành, tụ tập ở cửa Cống Viện, chờ yết bảng.

Năm nay xuân bảng náo nhiệt khác thường, chẳng những có mấy ngàn sĩ tử tha thiết mong đợi, mà còn có sự kiện Đạo Môn thiên nhân tranh, khiến số lượng nhân sĩ giang hồ đông đảo chen chúc vào thành.

Người giang hồ có một đặc điểm lớn nhất là: Ăn dưa!

Nơi nào có náo nhiệt, họ sẽ lập tức xông tới nơi đó.

Tạo nên áp lực trị an cực lớn cho kinh thành ngũ vệ, phủ nha và nha môn Đả Canh Nhân.

Đến cuối cùng, Hứa Bình Chí không thể bồi nhi tử đi xem hạnh bảng, vì khu vực ông phụ trách cách Cống Viện có chút xa, cùng lý do đó, Hứa Thất An cũng phải đi phụ trách trị an ở nơi khác.

Người giang hồ tốt xấu lẫn lộn, nếu tồn tại một ít gián điệp, hoặc nhân sĩ phản xã hội, thì các học sinh sẽ gặp nguy hiểm.

Thẩm thẩm, Linh Nguyệt, Linh Âm, ba nữ quyến đều muốn đi tham gia náo nhiệt, Nhị thúc đành phân phó tùy tùng trong phủ đi theo hộ vệ, Hứa Thất An bảo khu vực hắn phải tuần tra bảo vệ cách Cống Viện không xa, lúc nào cũng có thể chạy tới được.

Nên nói chung vấn đề không lớn.

"Hôm đề bảng xuân vi khóa trước cũng náo nhiệt như này. Triều đình nuôi sĩ nhiều năm, đều vì sáng nay."

Kiếm khách trung niên dẫn đám vãn bối đi xem, bị kẹt trên đường, nói thẳng: "Sư phụ năm đó du lịch kinh thành, vừa lúc gặp được xuân vi, may mà được nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Lúc đó hội nguyên hình như tên là Sở Nguyên Chân, sau đó còn trở thành Trạng nguyên. Lần này tới kinh, hỏi thăm mới biết Trạng nguyên lang đó đã từ quan.

"Ài, thời gian thấm thoát, vèo cái đã mười năm."

"Nga, từ quan không làm?" Tiêu Hồn Thủ Dung Dung tò mò:

"Vì sao vậy? Ta nghe nói sáu mươi hạng đầu có thể đi vào Hàn lâm viện, trở thành trữ tương. Tiền đồ tốt như vậy, vì sao lại bỏ?"

Kiếm khách trung niên lắc đầu.

Càng đi về phía trước, cơ hồ càng không còn đường để đi, khắp nơi đều là học sinh mặc nho sam và nhân sĩ giang hồ.

Binh lính chật vật duy trì trật tự, la om sòm.

"Sư phụ, hay là chúng ta nhảy lên nóc nhà đi xem đi." Liễu công tử đề nghị.

"Ngươi muốn bị Đả Canh Nhân chém cho một đao rớt xuống, hay muốn bị Ngự Đao Vệ vạn tiễn xuyên tâm?" Kiếm khách trung niên tức giận.

Tại khu đất trống gần Cống Viện, có một chiếc kiệu cổ, phủ vải đỏ, quanh kiệu là các thị vệ đeo đao, và hai nha hoàn xinh xắn.

"Xuân Nhi, còn bao lâu nữa mới yết bảng?"

Trong kiệu vọng ra một giọng nữ tử dịu dàng.

"Tiểu thư, còn hai khắc nữa."

Nha hoàn ở bên trái tên là Xuân Nhi nhón chân lên nhìn bóng mặt trời phía xa.

Cô nương trong kiệu là nữ nhi của Thủ phụ đương triều Vương Văn Trinh, trước nay rất thích tham gia những cuộc thi thố của người có học như thi hội, văn hội, tính tình vui vẻ thích tham gia náo nhiệt, nên đương nhiên không bỏ qua kì thịnh hội như xuân vi yết bảng.

Vương tiểu thư này tài danh không nhỏ, tuy không kinh tài tuyệt diễm bằng Hoài Khánh công chúa, nhưng nếu là nam nhi, thì trở thành Cử nhân là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Không biết năm nay Hội nguyên là ai." Xuân Nhi dịu dàng nói.

Vương tiểu thư cười một tiếng, khẽ lắc đầu.

Tệ nạn thi cửa trong Xuân vi xưa nay luôn tồn tại, tuy không tới mức trắng trợn, nhưng vũng nước bên trong rất đục, cái danh xưng Hội nguyên này dưới mắt dân chúng chỉ là một trò cười, những người có thể thật sự hiểu được, cũng chỉ có thể chắp tay nói một tiếng:

Huynh đài hào khí!

Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có kim phượng hoàng xuất hiện bay vào ổ gà, nên vẫn có một ít tài tử có danh xứng với thực đoạt được cúp.

Lúc này, nha hoàn còn lại bỗng chỉ về phía xa, khen: "Thư sinh tuấn tú quá."

Vương tiểu thư vén rèm xe lên, thò ra một khe nhỏ, nhìn một vòng.

Nàng nhanh chóng nhìn ra người được nha hoàn khen là thư sinh tuấn tú là ai, vì người đó rất là chói mắt, dù bị đám người không ngừng chen lấn xô đẩy khiến liên tục cau mày, nhưng như thế cũng không che giấu nổi sự tuấn mỹ của hắn.

Hai hàng lông mày dài mảnh đẹp đẽ, mắt sáng như sao, môi đỏ răng trắng, làn da trắng muốt, vẻ ngoài còn đẹp hơn đa số nữ tử.

Đi theo sau lưng là một mỹ phụ mặt trái xoan, mặc trang phục đắt tiền, tóc búi cao, cắm một bộ diêu bằng vàng.

Bên cạnh mỹ phụ là một thiếu nữ xinh đẹp thoát tục, ngay cả Vương tiểu thư luôn ỷ mình xinh đẹp, cũng không nhịn được phải khen.

Thẩm thẩm dưới sự bảo vệ của một đám tùy tùng, không bị đám người xô đẩy chen chúc, nhưng bà vẫn thấy hơi hối hận vì đã tới tham gia náo nhiệt.

Ngoài sĩ tử huyên náo, có rất nhiều những nhân sĩ giang hồ mặt mày hung thần ác sát, làm thẩm thẩm vốn chỉ dám ở nhà vung tay múa chân với chất nhi và trượng phu thấy e dè.

Thường mỗi lúc ra ngoài, bà đều thu hút ánh mắt của một ít nam nhân thối, nhưng mà cũng vẫn khá là kín đáo, trong khi ánh mắt của đám khách giang hồ thô bỉ xung quanh này, lại rất là trần trụi.

Thẩm thẩm nhướng đôi mi thanh tú, trong lòng thở dài, có sắc đẹp hơn người biết phải làm sao.

"Ở chỗ này đi."

Hứa Nhị Lang ngừng lại, giải thích: "Chờ lát nữa yết bảng, tự nhiên sẽ có người hát bảng, chúng ta ở đây nghe là được."

Thẩm thẩm thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Nhị Lang: "Nương vì công danh của ngươi, hao hết tâm lực đó."

"Nương cực khổ rồi." Hứa Nhị Lang nói.

Hạnh bảng dán trên tường phía đông của Cống Viện, còn được gọi là "Tường công danh", thời gian dần trôi qua, cuối cùng đã tới giờ yết bảng.

Danh sách đầu tiên là phó bảng.

Chỉ mới là phó bảng, nhưng đám học sinh đã hưng phấn, có người hoan hô, có người khóc lóc, có kẻ lập tức thể hiện dáng vẻ tự đắc hơn người ngay tại chỗ.

"Yết bảng, sắp yết hạnh bảng."

Các học sinh kêu to, quần tình sục sôi.