Cảm ơn Shaohebi đề cử!
Mặt trời đang lên cao, tiệc rượu đã qua lúc náo nhiệt nhất, Hứa Thất An kính một vòng, xong lấy lý do đi nhà xí để rời chỗ, trở lại thư phòng, ngẫm nghĩ biện pháp đối mặt với đoàn người Tây Vực Phật môn.
Chung Ly ngồi bên bàn, cúi đầu, cái miệng nhỏ đang mấp máy ăn cơm.
Căn cứ mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian này, hắn nghĩ đoàn sứ giả Tây Vực Phật môn tới kinh thành lần này có hai mục đích.
Mục đích chính đương nhiên là phân tích án Tang Bạc từ đầu tới cuối.
"Chỉ là không biết đám lừa ngốc đó chỉ phân tích, hay sẽ ở lại kinh thành lâu dài, truy tìm Thần Thù hòa thượng, chuyện này hẳn phải chờ tới lúc biết rõ tình hình của họ mới kết luận được." Hứa Thất An xoay xoay cây bút lông trong tay.
Mục đích thứ hai, hẳn là tới để hưng sư vấn tội.
Quan hệ của Phật môn và Đại Phụng rất phức tạp, thuộc về cái loại bề ngoài cười vui vẻ, trong lòng chửi nhau thối đầu.
Tỷ như năm đó ở chiến dịch Sơn Hải Quan, Tây Vực Phật quốc và Đại Phụng là đồng minh, thuộc về phe chiến thắng. Nam Cương và phương bắc là nước chiến bại.
Nhưng mà, trải qua giấc mộng chết mà sống lại lần đó, Hứa Thất An phát hiện chiến dịch Sơn Hải Quan không đơn giản như được ghi lại trong sách sử, vì đông bắc Vu Thần Giáo cũng tham dự trong đó.
"Nam Cương Man tộc, phương bắc Man tộc, phương bắc Yêu tộc, đông bắc Vu Thần Giáo nếu lại còn có cả tàn dư Vạn Yêu Quốc cũng tham dự vào, vậy thì trận doanh của hai phe chiến bại rất là khổng lồ.
"Nói cách khác, năm đó quốc lực Đại Phụng mạnh tới cỡ nào? Tây Vực Phật môn mạnh cỡ nào? Bản lĩnh dẫn quân đánh trận của Ngụy Uyên mạnh bao nhiêu? Phải suy nghĩ thật là cẩn thận."
Nhưng quan hệ đồng minh này không hề bền chắc, trong hai mươi năm qua, phương bắc và Nam Cương phạm biên giới Đại Phụng rất nhiều lần, triều đình phải hướng Tây vực cầu viện, nhưng Phật môn đều làm như không nghe thấy.
Chưa nói tới phương bắc, Nam Cương địa vực hiện giờ, có một nửa đã rơi vào tay Phật môn —— đó là địa bàn của Vạn Yêu Quốc năm đó.
Nếu Phật quốc thật sự nghĩ tới hiệp ước đồng minh, chỉ cần phái binh lén đánh tới là được. Nam Cương Man tộc còn dám tấn công biên giới hay sao.
Đương nhiên Đại Phụng cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, năm đó Vân Lộc thư viện chính là chủ chốt hành động diệt Phật. Gần đây nhất, khi Thần Thù hòa thượng thoát khốn, lão đầu tử Giám Chính còn giả bộ bệnh luôn kia.
"Hưng sư vấn tội không liên quan tới mình, mình chỉ là một ngân la hèn mọn, đương nhiên đã có các chư công và Nguyên Cảnh Đế phải đi lo. Không biết Giám Chính có ra tay hay không, khả năng lão ngân tệ đó sẽ giả vờ không biết.
"Là chủ quan của án Tang Bạc, khả năng mình sẽ phải tiếp xúc với tăng nhân Phật môn, để an toàn, phải đi gặp Giám Chính một cái mới được.
"Hơn nữa, lần này sứ đoàn đến, vừa là một nguy cơ, cũng là một thời cơ. Thân phận Thần Thù hòa thượng, người Phật môn là rõ ràng nhất. Mình có thể mượn cơ hội này nói xa nói gần, đào ra thêm nhiều tin tức hơn, ít nhiều cũng cho Thần Thù hòa thượng một câu trả lời."
Một kế hoạch to gan thành hình trong đầu Hứa Thất An.
"Chung Ly, chúng ta đi."
Hắn thay đồng phục Đả Canh Nhân, đội mũ, rời khỏi Hứa phủ.
Cưỡi con ngựa cái nhỏ, nhanh chóng đến Quan Tinh Lầu, cột ngựa cái nhỏ vào bậc thang, cùng Chung Ly đi lên lầu.
Mới đi hết đống bậc thang, đi vào phòng khách lầu một, mắt đã hoa lên, trước mặt có thêm cái lưng của một Thuật sĩ áo trắng, và một giọng đọc vang vang có lực:
"Tay cầm trăng sáng hái ngôi sao"
"Thế gian có ai được như ta." Hứa Thất An cướp lời.
Dương Thiên Huyễn khựng lại một chút, rồi đọc tiếp, giọng khoan thai: "Tay cầm trăng sáng hái ngôi sao"
"Thế gian có ai được như ta." Hứa Thất An lại cướp lời, bồi tiếp luôn: "Dương sư huynh, chúng ta phải đi gặp Giám Chính, ngài đừng cản đường."
Dương Thiên Huyễn trầm mặc thật lâu: "Ta cũng là vì chuyện này, lão sư bảo ta tới thông báo với gươi."
Giám Chính đại nhân biết ta sẽ tới? Hứa Thất An vuốt cằm: "Ngài nói."
Dương Thiên Huyễn dồn khí đan điền: "Cút! ! !"
Hứa Thất An đưa tay lên vỗ lỗ tai, tay tháo cương con ngựa cái nhỏ, buồn bực: "Ty Thiên Giám các ngươi cũng biết Phật môn Sư Tử Hống?”
"Lỡ ta ù tai thì làm sao, có thể bị điếc luôn không?"
Nói xong, hắn nhìn thấy Chung Ly im lặng dùng tay ra hiệu: Ta điếc rồi, ta phải đi về uống thuốc, nếu không lỗ tai sẽ không dùng được nữa.
" "
Hứa Thất An chỉ chỉ lỗ tai, rồi chỉ chỉ mình, ý là: Là ta hại ngươi phải không?
Chung Ly lắc đầu (lắc đầu cam chịu, không muốn nói nhảm với Hứa Thất An).
Hứa Thất An gật đầu, xem ra đây lại là một nạn rủi của Chung Ly, mình mới là người bị đối phương làm liên lụy.
Giám Chính không chịu gặp hắn, chứng tỏ hiệu quả che giấu thiên cơ của ông ấy đủ để qua mặt cao tăng Phật môn. Lấy được câu trả lời mình mong muốn, Hứa Thất An thở phào nhẹ nhõm.
Xuống lầu chờ một hồi, Chung Ly uống thuốc xong trở lại.
"Lỗ tai khỏi chưa?"
Chung Ly gật đầu: "Rồi."
Hai người đến nha môn Đả Canh Nhân, đi thẳng tới Mẫn Sơn Kim Ngọc Đường, Mẫn ngân la mặt mũi vuông thô, má có một vết sẹo tức giận:
"Nhất Đao Đường của ngươi đã làm xong rồi, còn tới nơi này của ta làm gì."
Nhất Đao Đường là "Phòng làm việc" của Hứa Thất An, tên này là chính hắn tự lấy, ngụ ý "Anh hùng thiên hạ ai cản nổi một đao của ta" .
"Hôm nay kinh thành có chuyện gì không?" Hứa Thất An thuận miệng hỏi.
"Ngươi cũng nghe nói?"
Mẫn Sơn hắc một tiếng, "đoàn sứ giả Tây Vực tới, nghe nói trong đội ngũ có cao tăng đắc đạo, trong vòng mười dặm, Phật quang ngất trời. Không ít binh sĩ thủ thành cũng được nhìn thấy.
"Sau khi vào thành, trăm họ trong thành như điên cuồng hô to thánh tăng. Phải nói thủ đoạn đầu độc lòng người, vẫn là Phật môn mạnh nhất."
Đây cũng là năng lực của thất phẩm pháp sư, nhớ trong tài liệu của kho văn thư có ghi rằng, thất phẩm pháp sư khai đàn thuyết pháp, trăm họ chỉ nghe một cái, đều đại triệt hiểu ra, rối rít gia nhập vào không môn. Hứa Thất An làm bộ nghi hoặc:
"Đoàn sứ giả Phật môn tới kinh thành làm chi?"
"Ai biết."
Mẫn Sơn không biết vật phong ấn trong án Tang Bạc, thật ra là Phật môn Thần Thù hòa thượng. Càng không biết sự lợi hại trong đó.
Thuyền bè chậm rãi đậu sát vào bến tàu, trên boong một chiếc thuyền ba buồm, đứng nghiêm hơn mười Đả Canh Nhân.
Kim la Dương Nghiên và Khương Luật Trung dẫn một đám Đả Canh Nhân rời khỏi quan thuyền, đoàn người nhìn kinh thành xa cách đã lâu, trong lòng vạn phần kích động.
Nhất là Khương Luật Trung và Trương Tuần phủ đi trong nhóm đầu tiên, họ đã rời kinh ước chừng hơn hai tháng, lúc rời kinh trời còn mùa đông, nay trở về, đã là cành liễu nảy mầm, vạn vật thay áo mới.
Lý Ngọc Xuân ngoắc tay, kêu Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu tới, trầm giọng: "Chờ báo cáo công việc xong, chúng ta đi tế bái Ninh Yến."
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu gật đầu, thần sắc nặng nề.
Hứa Ninh Yến chết trận đến nay đã hơn một tháng, sự bi thương mãnh liệt lúc ấy đến nay đã lắng đọng trong lòng, trở thành người đồng liêu, người thuộc hạ mà họ không bao giờ quên.
Nhiều năm sau này, khi nhớ lại thiếu niên lang hoạt bát ngày đó, có lẽ trong lòng chỉ còn lại sự bi thương, và tiếc nuối nhàn nhạt.
Dương Nghiên đi đằng trước quay đầu lại, mặt không cảm xúc, nhưng giọng hạ rất trầm: "Ta cũng đi."
Trương Tuần phủ than thở: "Bổn quan còn phải ra mắt bệ hạ, không đi cùng với các ngươi được. Ngày mai ta sẽ dẫn theo thê tử tự mình đến tế."
Ông còn khá nhiều việc phải làm, hôm nay hẳn là không có thời gian đi thăm viếng mộ phần Hứa Ninh Yến.
Họ từ khi rời Thanh Châu thì không ngừng bôn ba trên sông nước, cơ bản là không nhận được truyền tin của triều đình, nên không biết chuyện Hứa Thất An sống lại.
Hứa Thất An không những sống lại, còn thuận tay phá một vụ án mạng trong cung đình.
Rất nhanh, họ đã về tới nha môn Đả Canh Nhân.
Bên này, Hứa Thất An dẫn Chung Ly rời khỏi Kim Ngọc Đường, đang định đi về đường khẩu của mình, Chung Ly đi đi, chợt phát hiện Hứa Thất An đã dừng bước.
Nàng nhìn Hứa Thất An, sau đó nhìn theo ánh mắt của hắn, nhìn về phía cửa nha môn. Ở đó, có một đám dáng vẻ phong trần vừa vượt qua ngưỡng cửa, đang đứng sững lại ở đó.
Cứ như một đống tượng đá.
"Người này là ai, tại sao có dáng dấp giống hệt Hứa Ninh Yến vậy?"
"Trong nha môn chúng ta có ngân la này hả?"
"Bị hoa mắt rồi, sao ta như nhìn thấy Hứa Ninh Yến , không đúng, Hứa Ninh Yến không tuấn tú như vậy."
"Là bào huynh đệ của hắn à? Nhưng Hứa Ninh Yến không có huynh đệ mà."
Trong đầu các Đả Canh Nhân nổi lên bao nhiêu là câu hỏi.
‘Sợ nhất là không khí chợt trở nên tĩnh lặng, sợ nhất là nỗi đau lại đột ngột quặn lên, sợ nhất là đột nhiên lại nhìn thấy bóng hình người.’ Hứa Thất An cảm thấy đoạn bài hát này rất là phù hợp với tâm cảnh của họ hiện giờ.
Hắn nở một nụ cười lúng túng mà không mất đi lễ phép: "Chào mọi người, ta tên Hứa Thiến." (Hứa xinh đẹp)
Sớm muộn sẽ có một ngày gặp lại, nhưng ngày đó trong đầu Hứa Thất An nó phải như thế này:
Đám người Dương Nghiên sau khi hồi kinh, từ nha môn đồng liêu biết tin hắn chết rồi sống lại, vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, ai nấy như chó hoang đứt dây cương chạy như bay tới, ôm hắn khóc lóc chảy nước mắt nước mũi.
Chứ gặp nhau lúng túng như này, hắn không có ngờ.
Nhất định là Chung Ly lại mang vận xui tới cho hắn.
Lý Ngọc Xuân nhìn chằm chằm Hứa Thất An, dùng hết tất cả khí lực, run rẩy mở miệng: "Ngươi, ngươi là Hứa Ninh Yến?"
Những người khác không ai nói gì, im lặng nhìn hắn, nín thở.
"Là ta, ta không có chết." Hứa Thất An cười.
Nghe thấy hắn trả lời, bên kia im lặng mười mấy giây, Tống Đình Phong chợt hét lên một tiếng, chạy như điên nhào tới Hứa Thất An, ôm chặt lấy hắn.
"Sao ngươi không chết, ngươi rõ ràng đã chết rồi mà."
"Dung mạo thay đổi hẳn là sao hả? Sao ngươi sống lại được? Nói cho bọn ta nghe."
"Sống, thật sự là cơ thể sống ấm nóng này."
Đám Đả Canh Nhân vây quanh Hứa Thất An, ngươi một lời ta một lời, mặt đầy hưng phấn.
"Cái này sau này giải thích, sau này giải thích"
Hứa Thất An đẩy đám Tống Đình Phong ra, cười hì hì chỉ ngực ký hiệu ngân la trên ngực, nói với Lý Ngọc Xuân: "Thủ lĩnh, ta thành ngân la rồi."
Lý Ngọc Xuân chắp tay sau lưng, cố ra vẻ trầm ổn, vuốt cằm: "Không sai, không uổng công ta khổ cực tài bồi."
Hứa Thất An ngoắc tay: "Chung Ly, tới đây, giới thiệu cho ngươi thủ lĩnh của ta."
Lý Ngọc Xuân lúc này mới nhìn thấy Chung Ly.
Tóc khô cong rối bời, áo quần xốc xếch, áo bào bằng vải thô đầy nếp nhăn, giày thì đã lâu chưa giặt, không nhìn thấy rõ mặt… lưng Lý Ngọc Xuân như có con rắn lạnh ngắt bò qua, da đầu tê dại.
Hắn hoảng sợ, không ngừng bước lùi, chỉ vào Chung Ly hét lên:
"Đây là cô nương nhà ai, đây là cô nương nhà ai! ! !"
"Chung Ly ngươi đi Nhất Đao Đường trước, trước mặt quẹo phải là tới." Hứa Thất An vội đuổi Ngũ sư tỷ.
"Oh!"
Chung Ly cúi đầu, ủ rũ đi ra.
Lý Ngọc Xuân như trút được gánh nặng, cánh tay nổi da gà cũng từ từ tiêu tán.
Hứa Thất An bèn giải thích cặn kẽ chuyện mình chết đi mà sống lại cho mọi người nghe.
"Thoát Thai Hoàn, là Thoát Thai Hoàn giúp người ta trút bỏ thân xác cũ, tái tạo thân thể mới? Nghe nói bệ hạ từng thỉnh xin Giám Chính, nhưng Giám Chính không cho. Là Chử Thải Vi mà tiểu tử ngươi chơi thân kia hả?" Khương Luật Trung rất là xúc động.
Nghe Khương Luật Trung nói vậy, những Đả Canh Nhân không biết gì về Thoát Thai Hoàn đến lúc này mới bừng hiểu ra.
Chờ chúng đồng liêu đã bình tĩnh lại, Hứa Thất An ôm vai Tống Đình Phong: "Tối nay đi Giáo Phường Ty sung sướng đi."
Ai ngờ Tống Đình Phong lắc đầu: "Ta không đi Giáo Phường Ty nữa."
Hắn nhìn Hứa Thất An, nghĩa chính ngôn từ: "Ta đã không còn là ta trước kia, Tống Đình Phong bây giờ, là một người tu hành toàn tâm, khắc khổ.
"Ninh Yến, ngươi thành công, ta cũng sẽ thành công. Ngươi sẽ không thể dùng ánh mắt trước kia để nhìn ta nữa."
Hứa Thất An kinh ngạc quan sát hắn, trong một tháng hắn qua đời, Tống Đình Phong quả nhiên trầm ổn kiên nghị hơn rất nhiều.
Lý Ngọc Xuân tán thưởng: "Đình Phong nói rất hay, chuyến đi Vân Châu lần này, ngươi là người có biến hóa lớn nhất. Ta rất vui vẻ yên tâm."
Tống Đình Phong trầm ổn cười.
Hứa Thất An vỗ tay, nhìn mọi người: "Chờ mọi người báo cáo công việc xong, tối nay cùng đi Giáo Phường Ty uống rượu, ta mời."
Dứt lời, Hứa Thất An lại ôm vai Chu Quảng Hiếu: "Ta còn thiếu ngươi năm lần đi Giáo Phường Ty đúng không, bây giờ lập tức bắt đầu trả nợ."
Chúng đồng liêu mừng rỡ.
Tống Đình Phong nuốt nước miếng, "Ninh Yến, trả nợ thì cũng phải trả cho ta nữa, tối nay, ta cũng phải đi Giáo Phường Ty uống rượu."
"Ngươi không đi được."
Hứa Thất An sắc mặt nghiêm túc, nghĩa chính ngôn từ: "Ngươi đã không còn là Tống Đình Phong trước kia, uống rượu làm vui, phóng lãng bản thân, thôi thì để ta với Quảng Hiếu đi thôi, ngươi là Tống Đình Phong đầy kiên định mà."
Điểm dừng chân của phái đoàn Phật môn là dịch trạm Tam Dương tây thành, cũng là dịch trạm lớn nhất ở ngoại thành, là một viện nhị tiến, trong viện có trồng ba cây cổ thụ trăm năm.
Nên mới có cái tên này.
Dịch chốt của dịch trạm đi ra cửa, nhìn quanh một hồi, sau đó lặng lẽ đi vào hẻm nhỏ.
Trong hẻm có một Đả Canh Nhân trẻ tuổi, một tay đặt lên chuôi đao, dựa lưng vào vách tường, tay còn lại vân vê một mẩu bạc vụn, chờ đợi đã lâu.
"Đại nhân, đây là danh sách sứ đoàn Tây Vực lần này, người lĩnh đội là đại sư pháp danh "Độ Ách" ."
Dịch chốt đưa tờ giấy ra, mắt quét qua mẩu bạc vụn: "Độ Ách đại sư mới vừa được ứng triệu vào cung, không có ở dịch trạm."
"Làm không tệ."
Hứa Thất An búng ngón tay, mẩu bạc bay theo đường vòng cung, được dịch chốt vững vàng tiếp lấy, cười hớn hở: "Tạ ơn đại nhân."
Đuổi dịch chốt đi, Hứa Thất An nhanh nhẹn cởi đồng phục Đả Canh Nhân ra, lấy từ trong mảnh vỡ Địa Thư một bộ tăng bào mặc vào.
Hắn xoa cái đầu trọc của mình, tự an ủi:
Có thể mọc lại.
Mấy phút sau, một hòa thượng anh tuấn dương cương đi ra khỏi hẻm nhỏ, đi về phía dịch trạm.
Tới cửa dịch trạm, người giữ cửa không phải dịch chốt, mà là hai tăng nhân trẻ tuổi.
"Vị sư huynh này, xưng hô thế nào?"
Hai tăng nhân trẻ tuổi tiến lên chặn đường.
Hứa Thất An chắp tay, đọc pháp danh: "A di đà Phật, bần tăng Thanh Long Tự Hằng Viễn, biết đồng môn bổn tông từ Tây Vực tới, đặc tới bái kiến."
Thanh Long Tự Hằng Viễn? Hai tăng nhân không dễ bị gạt, quan sát Hứa Thất An: "Hằng Viễn sư huynh chưa từng thủ giới?"
"Bần tăng tu là võ tăng." Giọng Hứa Thất An đầy vẻ "bí mật trong nhà người nhà biết thôi".
Hai tăng nhân không nghi ngờ gì nữa, giọng thay đổi ngay sang khách khí: "Hằng Viễn sư huynh, mời vào trong!"