"Đứng lại!"
Tịnh Trần khẽ hô, mặt có vẻ tức giận: "Ngươi với ta đều là đệ tử Phật môn, cung phụng Phật Đà, đều là người một nhà. Lời vừa rồi của sư đệ, là lời không tốt, sau này không được nói nữa."
Có triển vọng... . . Hứa Hằng Viễn mặt không cảm xúc nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng này hắn dùng tới Phật môn Sư Tử Hống, làm tiếng hừ vang vọng khắp gian phòng.
Tính tình võ tăng lúc nào cũng nóng nảy như vậy... . . . Tịnh Trần thở dài trong lòng, nhẹ nhàng: "Đệ tử mời ngồi, để ta nói chút ta biết cho ngươi nghe."
Thanh Long Tự là mồi lửa của Phật môn Tây Vực ở Đại Phụng, nếu Tây Vực Phật môn còn muốn tiếp tục truyền giáo ở Trung Nguyên, thì Thanh Long Tự là lực lượng không thể thay thế được.
Cho nên, Tây Vực Phật môn rất coi trọng mối quan hệ ‘người một nhà’ với Thanh Long Tự, nếu có bất kỳ hiềm khích hay kẽ hở nào, đều quyết tâm diệt sạch.
"Tà vật đó quả thật có liên quan tới Phật môn chúng ta, nghe Độ Ách sư thúc nói, đó là một phản đồ Phật môn."
"Phản đồ Phật môn?"
Quả nhiên giống như mình đoán. Thần Thù hòa thượng là người trong Phật môn, lại bị Phật môn tự mình phong ấn, không phải phản đồ thì là cái gì?
"Là phản đồ dạng nào?" Hứa Hằng Viễn hỏi.
"Ta không biết, " Tịnh Trần hòa thượng lắc đầu, "Nếu không sao còn nói là cơ mật được. Nội tình trong đó, ngay cả bần tăng cũng không biết."
Thật muốn dùng Vọng Khí Thuật xem xem hắn có nói dối hay không... . . Là Thần Thù, pháp danh của phản đồ kia là Thần Thù... . . Hứa Hằng Viễn lại hỏi:
"Tại sao là phong ấn, mà không phải là siêu độ hắn?"
Phật môn dù chú trọng từ bi, nhưng đối với phản đồ của môn phái, sẽ không từ bi tới mức mềm lòng đấy chứ?
"Sau khi Bàn Nhược trụ trì báo tin về Tây Vực, các La Hán và Bồ Tát đều vô cùng coi trong chuyện này, dùng lôi âm báo tin cho nhau biết. Hành động trịnh trọng như vậy, trừ chiến dịch Sơn Hải Quan hai mươi năm trước, thì chưa từng xảy ra lần nào nữa." Tịnh Trần hòa thượng trầm ngâm:
"Trên đường sang Đông, ta có nghe Độ Ách sư thúc nói, ma tăng kia là không giết chết được."
Không giết chết được? !
Trong câu nói này ẩn chứa một lượng tin tức cực lớn, làm Hứa Thất An không thể không tạm ngừng truy hỏi, cẩn thận suy nghĩ.
Nói cách khác, Thần Thù hòa thượng bị phong ấn ở Tang Bạc, không phải là vì Phật môn mềm lòng, mà là vì không giết chết được hắn.
Thần Thù hòa thượng đã từng nói, hắn may mắn đã bước chân vào cảnh giới tối cao "Bất tử bất diệt".
Nhưng đừng quên, Phật môn có một tồn tại vượt qua phẩm cấp là Phật Đà, ngay cả Phật Đà cũng không giết chết được Thần Thù hòa thượng? !
"Má ơi, Thần Thù hòa thượng còn kinh khủng hơn mình nghĩ, cuối cùng hắn là dạng quái vật gì... ." Hứa Thất An thầm nghĩ.
Một quyền một lão Giám Chính không?
"Ta hiểu rồi, thì ra là không giết chết được, khó trách phải phân thây phong ấn." Hứa Thất An trầm giọng.
"Nhưng vì sao lại chọn ở Tang Bạc?" Hắn hỏi tiếp.
Một phản đồ đáng sợ như vậy, có thể nói là đại họa tâm phúc, lựa chọn phong ấn ở địa giới của đồng minh, nhất định là có nguyên nhân bất đắc dĩ.
Nếu không, phong ấn ngay dưới mí mắt mình, không phải ổn thỏa hơn sao.
"Vấn đề này, bần tăng cũng muốn biết, cũng từng hỏi Độ Ách sư thúc. Sư thúc nói, vì năm trăm năm trước, chúng ta có một ước định với Võ Tông hòang đế của Đại Phụng." Tịnh Trần nói.
Ước định năm trăm năm trước... . . năm đó, Phật môn truyền giáo khắp nơi trong Đại Phụng, chùa chiền mọc lên như măng sau mưa, quả nhiên đằng sau còn có ẩn tình... . . . Nhưng, đa số tài liệu của năm trăm năm trước đều đã bị tiêu hủy, hoặc sửa đổi, hoặc đặt làm tài liệu bí mật.
Căn bản không thể tra được.
Trò chuyện thêm mấy câu, Hứa Thất An thấy không moi được tin gì nữa, liền đứng dậy cáo từ.
Tịnh Trần hòa thượng tự mình tiễn hắn đi, lúc ra khỏi phòng, thì thấy một hòa thượng mặt mũi thanh tú đang theo hành lang đi tới.
"Sư huynh!" Hòa thượng tuấn tú chắp tay.
Tịnh Trần đáp lễ lại, giới thiệu: "Vị này là Thanh Long Tự Hằng Viễn sư đệ, ngươi gọi hắn là sư huynh."
Tiếp, giới thiệu với Hứa Hằng Viễn: "Đây là Tịnh Tư sư đệ."
Cận Thị trẻ như vậy? Hứa Hằng Viễn có chút bất ngờ.
"Hằng Viễn sư huynh." Hòa thượng tuấn tú thi lễ.
Hứa Thất An đáp lễ lại, sau đó nói với Tịnh Trần: "Sư huynh không cần tiễn."
Nhìn theo Hứa Thất An rời khỏi, Tịnh Tư hồi lâu vẫn không thu hồi tầm mắt.
"Sư đệ sao vậy?" Tịnh Trần hỏi.
"Chẳng biết tại sao, luôn có cảm giác hắn có một sức mạnh làm người ta thấy thân cận." Tịnh Tư nói.
... . . . . .
Hứa Thất An rời khỏi dịch trạm, dọc theo phố lớn đi nhanh.
"Dù vẫn chưa biết được thân phận của Thần Thù hòa thượng, nhưng ít ra cũng xác định được mấy chuyện: Một, hắn là phản đồ của Phật môn, đây là điều chắc chắn. Hai, tu vi của hắn còn cao hơn mình dự liệu, cao tới mức ngay cả Phật Đà cũng không giết được hắn, dù không có chứng cớ chứng minh là Phật Đà ra tay... . . mình cứ đặt giả thiết trước như vậy.
"Thứ ba, mình chỉ phụ trách điều tra thân phận giúp hắn, còn việc tìm lại trí nhớ, ân oán với Phật môn, đánh chết mình cũng không tham dự, trừ phi mình thành Võ Thần, nhưng đó là chuyện không có khả năng.
"Thứ tư, mình nhất định phải ôm cái đùi to này, nỗ lực bòn ép lợi ích từ hắn.
"Thứ năm, không thể nói cho bất kì ai về sự tồn tại của Thần Thù hòa thượng, ngay cả Ngụy Uyên cũng không, chuyện này quá lớn.
"Thứ sáu, thừa lúc sắc trời còn sớm, đi câu lan nghe khúc thôi."
Đột nhiên, Hứa Thất An nhìn thấy trong đám đông ở phía trước có một bóng người quen thuộc.
Là một hòa thượng cao to, cằm lún phún một vòng màu xanh đen, có vẻ râu mới mọc ra chưa kịp cạo.
Bộ tăng bào rộng thùng thình, vẻ không vừa lắm, che khuất những cơ bắp bên trong.
"Mẹ nó, Hằng Viễn! !"
Trong đầu Hứa Thất An như có một đàn lạc đà chạy qua.
Hằng Viễn đại sư cũng nhìn thấy hắn, kinh ngạc vui mừng, đồng thời còn thấy kinh ngạc về lối ăn mặc của Hứa Thất An.
"Hứa đại nhân, sao lại mặc như này?"
"Hành động nghệ thuật... ." Hứa Thất An xụ mặt.
"?"
"Đại sư đây là định tới dịch trạm Tam Dương à?"
"Đồng môn bổn tông tới, bần tăng cũng phải tới gặp một chút."
"Có thể, có thể không gặp được không?" Hứa Thất An cố kiềm chế khóe miệng co quắp.
"Vì sao?" Hằng Viễn bày tỏ không hiểu.
Vì có thể ngươi sẽ bị đánh một trận tơi bời... . . Hứa Thất An cười khan lắc đầu.
Hằng Viễn nhìn hắn mấy lần, vuốt cằm: "Ta mới dùng xong cơm chay ở Hứa phủ."
A? Ngươi tới nhà ta làm gì... . à, đi chúc mừng Nhị Lang trúng Hội nguyên, Nhị Lang không đuổi ngươi ra à?
Hứa Thất An chợt thấy vô cùng áy náy, cảm thấy mình đã đào hố tiểu lão đệ, còn đào hố cả Hằng Viễn đại sư chất phác, quả thật không phải là người.
Hắn thề sau này phải làm một người đàng hoàng.
"Đại sư..."
Hứa Thất An móc trong lòng ra một tấm ngân phiếu mười lượng, thành khẩn nhét vào tay Hằng Viễn: "Đây là tâm ý của ta cấp cho lão nhân và hài tử của Dưỡng Sinh Đường."
Nếu bảo cho Hằng Viễn, Hằng Viễn sẽ không lấy, nhưng đây là tâm ý tốt bụng của Hứa đại nhân dành cho người già và neo đơn, nên Hằng Viễn không từ chối.
"A di đà Phật, Hứa đại nhân thật là người đại thiện." Hằng Viễn kính nể từ trong tâm.
"Nên làm, nên làm mà... ."
Hứa Thất An vẫy tay từ biệt, đi về phía trước mấy bước, không nhịn được quay đầu, gọi: "Đại sư!"
Hằng Viễn dừng chân, xoay người: "Hứa đại nhân còn có việc?"
"... Bảo trọng!"
... . . . .
Hứa Thất An tìm một ngõ hẻm vắng vẻ, thay lại đồng phục Đả Canh Nhân, quen đường quen nẻo vào một nhà câu lan.
"Khách quan, cần ở trọ hay là nghỉ chân?" Sai vặt chạy ra chào.
"Gọi cô nương xinh đẹp nhất nơi này của các ngươi lên bóp vai cho đại gia." Hứa Thất An đi thẳng lên lầu hai.
Phòng ở lầu hai là phòng riêng dành cho khách quý, những người có mặt mũi đều lên lầu hai để mua vui nghe khúc.
Bên kia, Hằng Viễn đại sư đi tới dịch trạm.
Hai tăng nhân giữ cửa trố mắt nhìn nhau, thầm nhủ Phật môn ở Đại Phụng sao mà hưng thịnh thế.
"Vị sư huynh này tu hành nơi nào?"
Trong lòng ôm nghi ngờ, tăng nhân giữ cửa cản đường Hằng Viễn.
Hằng Viễn đại sư chắp tay, "Bần tăng Thanh Long Tự Hằng Viễn, biết đồng môn bổn tông đến kinh, đặc tới bái kiến."
Nói xong, hắn nhạy bén nhận ra hai tăng nhân đều trợn mắt nhìn mình, dáng vẻ như nhìn thấy quỷ.
"Có vấn đề gì?" Hằng Viễn không hiểu.
"A, không có gì. Sư huynh chờ đây một chút, ta đi truyền đạt." Tăng nhân giữ cửa nhìn hắn kĩ lưỡng, rồi xoay người vào bên trong.
Chốc lát sau, hắn mặt không cảm xúc đi ra: "Mời vào trong."