"Ta nhìn thấy người quen, đi xem một chút."
Hứa Thất An bỏ lại một câu, xoay người xuống lầu, đi vòng qua đám người, tiến về phía bà dì ăn mặc giản dị kia.
Sở Nguyên Chẩn nhìn theo, thấy mục tiêu của hắn là một phụ nhân lớn tuổi hơn, nhan sắc tầm thường, thì bật cười thành tiếng:
"Sở thích của Hứa Ninh Yến hay ghê, có hơi đặc biệt."
Hằng Viễn nhíu mày, đang định biện bạch giúp Hứa đại nhân mấy câu, thì thấy phía xa, Hứa Thất An đã nở nụ cười lưu manh, xán tới gợi chuyện với phụ nhân kia.
Phụ nhân không thèm đáp lời, chỉ liếc cho một phát, Hứa đại nhân cũng chả buồn để ý, tiếp tục lải nhải không ngừng.
Thấy vậy, Hằng Viễn không còn sức để biện bạch nữa, lạnh nhạt đáp: "Thiếu niên phong lưu, chưa hẳn là chuyện xấu."
Sở Nguyên Chẩn cười ha ha, "Hoa khôi Giáo Phường Ty đẹp thì có đẹp, nhưng luôn cứ có cảm giác thiếu chút gì đó, phụ nhân này, trông rất có phong vị."
Hằng Viễn không biết nói gì, chỉ biết im lặng không đáp trả.
Hứa đại nhân cái gì cũng được, chỉ có mỗi mặt háo sắc phong lưu là làm người ta lên án.
Qua lời tuyên truyền trong nội bộ của số một, ấn tượng Hứa Thất An háo sắc đã khắc sâu vào lòng những thành viên nắm mảnh vỡ Địa Thư.
"Đại thẩm, sao ngươi tới thế? Lối ăn mặc của ngươi không giống phụ nhân của gia đình giàu có, gạo củi dầu muối tương giấm trà, nó không thơm à? Mà ngày nào cũng chạy tới đây coi náo nhiệt?"
"Hán tử trên đài kia là nam nhân của ngươi hả?"
"Hôm nay mang theo bao nhiêu bạc ra cửa, đừng có để người ta trộm mất đấy, nào nào nào, bổn quan dẫn ngươi đi tới chỗ ít người nhá."
Bà dì ngoài cái liếc đầu tiên, thì sau đó hoàn toàn không để ý tới hắn nữa, mặc kệ hắn không ngừng lải nhải bên tai.
Bày tỏ sự căm ghét vô cùng tận đối với Hứa ngân la tuấn tú lịch sự.
Hứa Thất An bị làm lơ mà mắc cỡ, nhưng không nổi giận, chỉ im miệng không nói nữa, chuyển sự chú ý lên tỷ đấu trên lôi đài.
Lần này, Tịnh Tư hòa thượng không khiêm nhượng nữa, quyết định đánh xáp lá cà với võ giả lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt, va chạm với nhau.
Boong boong boong... . .
Tiếng quyền cước va chạm nhau vang vang, như tiếng chuông gõ vang không ngừng, không thì như thợ rèn rèn sắt, giữa hai người không ngừng có những tia lửa chói mắt bắn tung tóe.
Bách tính vây xem hô to đã ghiền, tiếng hô ủng hộ không ngừng vang lên.
Một đứa trẻ coi tới nhập thần, hào hứng chạy về phía lôi đài, vừa chạy vừa hò hét.
"Nghé con cút xéo!"
Hứa Thất An quét chân đá văng nó ra, đứa bé bay văng đi mấy thước, rơi vào lòng một hán tử, hình như đó là phụ thân nó, vừa giận vừa sợ trừng Hứa Thất An, nhưng không dám làm gì.
"Có bị thương không?" Hán tử vội hỏi.
"Không đau nha." Thằng nhóc cười hì hì.
Bà dì nghiêng đầu nhìn Hứa Thất An, sau đó mặt không cảm xúc quay đi, tiếp tục nghiêm túc chuyên chú nhìn tỷ đấu trên đài.
Chiến đấu trên lôi đài kéo dài không lâu, chỉ sau chừng một nén nhang đã phân thắng bại, võ giả lục phẩm bị Tịnh Tư hòa thượng đánh trúng ba quyền vào ngực, không kiên trì nổi, ngạnh công bị phá vỡ.
"Phật môn kim cương bất bại danh bất hư truyền."
Hán tử chắp tay, vẻ không mặt mũi nào đứng ở đó nữa, nhảy xuống lôi đài, vội vàng rời khỏi.
Bà dì khẽ dậm chân.
Hứa Thất An kinh ngạc, bà dì này, nói thế nào nhỉ, cứ thấy trên người nàng ta có những dáng vẻ và biểu hiện mà chỉ trên người thiếu nữ mới có.
Thẩm thẩm ở nhà thỉnh thoảng cũng như vậy, nhưng không lộ rõ như bà dì này.
Là một đại thẩm không có giác ngộ về tuổi tác của mình nha... . . Hứa Thất An thầm kết luận, cười:
"Cái này giống như hai cây đao va chạm vào nhau, khi sức mạnh gần như tương đương nhau, thì cây đao nào có phẩm chất tốt hơn, thì sẽ thắng. Phật môn kim cương bất bại, nghe nói xuất xứ từ tay Phật Đà, nên võ giả Đồng Bì Thiết Cốt, "phẩm chất" vốn là kém hơn, thua không oan."
Bà dì xoay đầu lại, khinh bỉ: "Nói thì nghe hay lắm, sao ngươi không lên đài đi. Không phải hôm trước ngươi mới một đao chém võ phu lục phẩm hay sao?"
Hứa Thất An nheo mắt, hỏi ngược lại: "Ý, lúc ấy không phải ngươi đi rồi à, sao ngươi biết ta một đao chém lục phẩm?"
Bà dì cười nhạt: "Ta không điếc không câm, trừ phi trong thiên nam thành còn có một ngân la khác."
"Này, ngày đó là ngươi kêu người tới đánh ta đúng không? Đại thẩm ngươi là phu nhân nhà nào, nam nhân nhà ngươi nhậm chức ở đâu?" Hứa Thất An không giả bộ nữa, đi thẳng vào vấn đề.
Hôm đó, người giang hồ lục phẩm kia lên đài khiêu khích vô cớ, chỉ mặt đặt tên đòi khiêu chiến Hứa Thất An, vốn hắn có thể cứ thế xông tới bắt, nhưng vì để làm màu… nhân tiền hiển thánh, nên mới quyết định ra mặt ứng chiến.
Sau đó, hắn còn chưa kịp tới thẩm vấn, võ phu giang hồ kia đã bị người ta mang đi, mang người đi từ trong tay nha môn Đả Canh Nhân, ai có khả năng làm việc ấy?
Hứa Thất An đoán hẳn là "Người trong nhà", hoặc là người của quân binh, hoặc là khách khanh của một đại nhân vật nào đó nuôi.
Ngay mới vừa rồi, Hứa Thất An thấy cũng là võ giả lục phẩm lên đài, lại thấy bà dì đứng lẫn trong đám quần chúng vây xem, mới chợt nảy ra linh cảm, nhớ ra mình đúng là có đắc tội với người.
Thân phận của bà dì này nhất định không giản dị như bề ngoài của nàng ta, hôm đó mình đúng là có đắc tội với nàng ta, dù không phải là chuyện lớn gì, nhưng mà đàn bà nhỏ mọn, nên đành chịu.
Hứa Thất An có lý do để nghi ngờ võ giả lục phẩm hôm đó là bị bà dì này xúi giục.
Nghe thấy Hứa Thất An chất vấn, bà dì nhoẻn miệng cười: "Ngươi lên đài chém tên tiểu hòa thượng đó, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Hứa Thất An lắc đầu.
"Sợ?" Ánh mắt nàng ta càng thêm khinh bỉ.
Đúng, ta sợ, khó khăn lắm ta mới thoát khỏi tầm mắt của đoàn sứ giả Phật môn, ta không muốn có quá nhiều dây dưa rễ má với tăng nhân Phật môn đâu... . . . Nhưng Hứa Thất An vẫn không nhịn được ấn tay lên chuôi đao, trầm ngâm:
"Ta không phá được kim cương bất bại của hắn."
May mà còn biết câu núi cao còn có núi cao hơn! Bà dì bĩu môi, ánh mắt khá là phức tạp, vừa có thất vọng vừa có đắc ý.
Lúc này, kiếm khách áo xanh từ tửu lâu bên cạnh bay ra, nhẹ nhàng hạ xuống lôi đài.
Quần chúng vây xem thấy lại có người khiêu chiến tiểu hòa thượng, tinh thần lập tức phấn chấn, quyết định ở lại ăn thêm một quả dưa nữa, tiện thể thảo luận kiếm khách áo xanh là ai.
"Sở Nguyên Chẩn... . ."
Hứa Thất An nghe bà dì lẩm bẩm.
Nàng ta biết Sở Nguyên Chẩn? Ừ, dù gì trước kia Sở Nguyên Chẩn cũng là Trạng nguyên lang, không xa lạ gì với giới cao tầng Đại Phụng... . . Sở trạng nguyên ra tay, hơn phân nửa là ổn.
Hứa Thất An thở phào nhẹ nhõm.
Tịnh Tư tiểu hòa thượng bá chiếm lôi đài lâu ngày, mặt mũi triều đình cũng khó coi.
"Tiểu hòa thượng, ta chỉ ra một kiếm, nếu ngươi chống đỡ được, coi là ta thua." Sở Nguyên Chẩn mỉm cười, bình tĩnh nhìn thẳng Tịnh Tư.
Haiz, quần chúng ăn dưa thấy kiếm khách áo xanh phách lối như vậy, thì ấn tượng với hắn giảm hẳn đi.
Tiểu pháp sư Tây Vực này vô cùng cứng cỏi, ai ai cũng nhìn thấy. Kiếm khách áo xanh thốt ra lời cuồng ngôn, rất dễ làm người ta nghĩ tới cái thói lợi dụng cơ hội, ước mong một trận thành danh của nhân sĩ giang hồ.
"Thí chủ mời!"
Tịnh Tư chắp tay, vững vàng không sợ.
"Thú vị." Sở Nguyên Chẩn cười, trong mắt không hề có khao khát phân ra thắng bại, mà đa phần là chỉ thích tham gia náo nhiệt mà thôi, giống như quần chúng ở xung quanh.
Sở Nguyên Chẩn làm ra một động tác mà không ai hiểu được, hắn vươn tay về phía bầu trời, xòe bàn tay ra.
Thanh kiếm đeo sau lưng không hề nhúc nhích.
Mọi người đều tưởng hắn phô trương thanh thế, đang định cười khẩy nhạo báng, thì có người nhìn thấy một hòn đá từ dưới chân mình bay lên.
Càng ngày càng có nhiều viên đá từ dưới đất bay lên, như đàn ong bay ào ào về phía lòng bàn tay của kiếm khách áo xanh.
Bốp bốp bốp bốp, tiếng đá va chạm vào nhau, tạo thành hình một thanh kiếm, một thanh kiếm đá dài chừng bốn thước.
Ồ... . .
Xung quanh nhốn nháo xôn xao, đa số quần chúng đều chỉ tới để xem náo nhiệt, càng lòe loẹt, thì theo họ là càng lợi hại.
Chiêu này của Sở Nguyên Chẩn rất là lòe loẹt, tụ đá thành kiếm, quả là thủ đoạn của thần tiên, được ủng hộ hơn hòa thượng phương tây từ đầu tới đuôi chỉ đứng yên chịu đánh.
"Lợi hại!"
Mắt bà dì sáng ngời, không nhịn được lên tiếng ủng hộ.
Thạch kiếm thành hình, Sở Nguyên Chẩn cầm kiếm đẩy về phía trước, ngay tức khắc, sấm gió ầm ào, đất bằng nổi cuồng phong, thổi cho dân chúng xung quanh loạng choạng nghiêng ngả.
Kiếm thế tới quá nhanh, Tịnh Tư hòa thượng không tránh kịp, bèn chắp hai tay vào nhau, không lùi không tránh.
Đinh... Oanh oanh oanh... .
Một âm thanh vang rền đâm thủng màng nhĩ vang lên, sau đó là vô số những tiếng rên la, những làn sóng khí như sóng thần, thổi bay quần chúng ra xa.
May mà ba ngày qua, đã gặp nhiều lần khí cơ dao động, dân chúng không còn dám đến gần lôi đài, nên không có ai bị thương, chỉ có không ít người tai bị chấn tới rỉ máu.
Âm thanh vừa vang, Hứa Thất An đã đưa tay bịt tai cho bà dì, sau đó, sóng khí đẩy bà dì bay thẳng vào trong lòng hắn.
Có lẽ chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nam tử xa lạ tới như vậy, nên bà dì giãy dụa rất kinh, đạp điên cuồng vào chân Hứa Thất An.
Đến khi gió êm sóng lặng, kiếm khách áo xanh và Tây Vực tiểu hòa thượng đều vẫn đứng trên lôi đài, nhưng cơ thể của tiểu hòa thượng đã trở nên ảm đạm, không còn sáng chói như cũ nữa.
Trong tay Sở Nguyên Chẩn không còn kiếm, giữa hai người, toàn là đất đá vụn.
"Thua rồi."
Hứa Thất An tiếc hận nghĩ, sau đó thấy bà dì đẩy mình ra, quơ tay tát cho hắn một phát.
Hứa Thất An đưa tay lên cản, bực mình: "Đại thẩm nhà ngươi, tuổi đã cao mà tính khí còn... . ."
Hắn không nói tiếp, vì nhìn thấy một cổ tay trắng như tuyết, đeo một chuỗi bồ đề.
"? ? ?"
Một chuỗi dấu hỏi bay qua đầu Hứa Thất An, hắn nhìn vào mắt bà dì, cái nhìn ngày càng tập trung, từ từ chuyển thành cổ quái.
Hắn biết chuỗi bồ đề này. Ngày đó vô tình gặp Kim Liên đạo trưởng ở kinh thành, ‘thắng’ được ông ấy mảnh vỡ Địa Thư mà một chuỗi vòng tay bồ đề.
Chuỗi đeo tay đó đã được quý nhân ngồi trong xe ngựa bằng gỗ lim tơ vàng mua đi.
Chính là nàng? !
"Yên tâm... . ."
Bà dì tức giận nói, nghiến chặt hàm răng.
Hứa Thất An nghe lời buông tay ra, bà dì trở tay tát cho một cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Không phải chứ, người được Kim Liên đạo trưởng nói là “người sau này có quan hệ cực sâu xa với mình” là người này đó hả? !
Có tư cách ngồi xe ngựa bằng gỗ lim tơ vàng, nên, bà dì này là đường muội của Nguyên Cảnh Đế, hay là phát thê (vợ cả) của thân vương nào?
Một nữ nhân như vậy thì có thể có liên hệ sâu xa gì với mình? Chả lẽ... . . . Không không không, không được để tư tưởng lệch lạc như vậy, có thể là bà dì có nữ nhi nào đó, xinh đẹp như hoa, có duyên với mình... . . cơ mà, nhan sắc bà dì bình thường như vậy, làm sao sinh ra được khuê nữ xinh đẹp như hoa?
Nghĩ tới nhan sắc của bà dì, Hứa Thất An lập tức dập tắt ngay cái suy nghĩ bà mẹ vợ mới chớm này, thầm nhủ có liên hệ sâu xa chưa chắc là nhân duyên, có khi là duyên phận gì khác.
"Như đã nói, chỉ trong mấy ngày mà mình đã gặp nàng ta hai lần, gia cảnh nàng ta mơ hồ, không nằm trong phạm vi cuộc sống, sự nghiệp của mình, cũng không nằm trong vòng giao tế của mình, vậy mà lại gặp nhau nhiều như vậy, có lẽ Kim Liên đạo trưởng nói không sai, mình với nàng ta quả thật có duyên."
Người xem xung quanh đã tỉnh táo lại từ dư âm của cuộc chiến đấu, có người không ngừng vỗ vào tai mình, la “A A” thật to.
May mắn không bị chấn thương màng nhĩ, nếu không thì chỉ còn biết khóc.
"Vậy mà cũng không thắng?"
"Tây phương Phật môn mạnh tới như vậy?"
Nhưng không ai chê bai Sở Nguyên Chẩn, vì một kiếm vừa rồi, chính là thủ đoạn của thần tiên.
... . . .