TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 417: Đan Thư Thiết Khoán (1)

"Sao hả? Nếu như vậy, sư muội sẽ áp được nghiệp hỏa, bước vào nhất phẩm, chỉ là chuyện trong tầm tay."

Kim Liên đạo trưởng cười híp mắt: "Chẳng lẽ đó không phải là chuyện cực vui sao?"

Như vậy, ta diệt ma cũng trong tầm tay. Đạo trưởng thầm bổ sung thêm.

Lạc Ngọc Hành nhàn nhạt nói: "Cho dù Hứa Thất An là người mang vận khí, nhưng chẳng lẽ còn mạnh hơn Nguyên Cảnh Đế? Mạnh hơn trữ quân tương lai? Ta song tu với hắn, Giám Chính sẽ đồng ý sao?"

Nàng hỏi đúng vào điểm chính, làm Kim Liên đạo trưởng không phản bác.

Kim Liên đạo trưởng gật đầu: "Sư muội đạo tâm trong sáng, đúng là ngươi trở thành nhất phẩm Đạo Môn, lục địa thần tiên thích hợp hơn phụ thân ngươi."

Lạc Ngọc Hành từ chối cho ý kiến.

Kim Liên đạo trưởng suy nghĩ một chút, lại nói: "Sư muội có ngại có đạo lữ không?"

Thấy nữ quốc sư trợn mắt, ông cười ha hả: "Người có khí vận, lại còn là võ đạo, tương lai của Hứa Thất An sẽ thành tựu cực cao. Nếu ngươi cùng hắn song tu, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều mà làm được, có thể song tu trước, bồi dưỡng tình cảm sau.

"Nhân Tông tới nhất mạch của ngươi là kết thúc, bất kể thế nào, tương lai ngươi đều phải là sinh con đẻ cháu. Với tính tình của ngươi, song tu với người rồi, chả lẽ còn có thể kết đạo lữ với người khác được hay sao?"

Lạc Ngọc Hành hừ lạnh: "Lục địa thần tiên thọ nguyên trời đất, cần gì phải có con cháu."

Kim Liên đạo trưởng cười không nói.

Dù lục địa thần tiên tiêu dao thiên địa, thọ cùng trời đất, nhưng ai dám chắc không xảy ra chuyện bất ngờ, vì vậy vẫn phải cần có con cháu để truyền thừa y bát.

Có điều, Nhân Tông sư muội tuy là đạo thủ, nhưng cuối cùng vẫn là nữ tử, tu cũng không phải là con đường thái thượng vong tình, thỉnh thoảng vẫn có chút cảm xúc con người.

"Bứt mình rút lui ra sớm, trên sách sử, có lẽ sẽ viết về ngươi đỡ hơn." Kim Liên đạo trưởng cười híp mắt.

Lạc Ngọc Hành châm chọc: "Xưa nay sách sử chỉ biết nói hồng nhan là đồ gây họa, họa quốc ương dân, có ai biết chứng táo bón là từ trên người nam nhân ra đâu. Đám người cầm bút không có cốt khí đó không dám chọc giận quân vương, nên dồn hết tất cả nguyên nhân lên người nữ tử, đúng là buồn cười.

"Nguyên Cảnh Đế tu đạo là vì trường sinh, hắn muốn làm một đế vương nhân gian vĩnh tuế, dù không có Nhân Tông, thì hắn vẫn sẽ tu đạo, liên quan quái gì tới ta?

"Ngụy Uyên chó má, nói ta đầu độc quân vương, mấy năm nay ta luôn nói với Nguyên Cảnh Đế, dùng đan dược đã không còn bao nhiêu công hiệu nữa, nhưng hắn ta vẫn cứ mỗi quý một đại đan, mỗi tuần một tiểu đan, đâu có thèm để ý tới lời ta khuyến cáo. Đầu độc quân vương? Ở đâu ra hả?"

"Sư muội nói có lý, " Kim Liên đạo trưởng đồng ý với lời của Lạc Ngọc Hành trước, sau đó mới đưa ra lời đánh giá đúng vào điểm chính:

"Nhân Tông của ngươi muốn mượn khí vận đế vương tu hành, áp chế nghiệp hỏa, tuy là bị bất đắc dĩ, nhưng đúng là đã cung cấp trợ lực cho Nguyên Cảnh Đế tu đạo, khó tránh khỏi bị giận cá chém thớt."

Ngươi cố moi móc ta hả? Lạc Ngọc Hành bình tĩnh nhìn ông mấy giây, đứng dậy cáo từ, đi tới ngưỡng cửa, quay lại nói:

"Cuối năm Nguyên Cảnh ba mươi sáu, tàn hồn đạo thủ Địa Tông bay xuống kinh thành, không lo tu đạo, cả ngày phụ thân lên mèo, nhập bọn với bầy mèo, ta rất vui lòng viết thêm mục này vào《 niên đại kỷ 》 của Nhân Tông."

Dứt lời, hóa thành u quang bay mất.

Sư muội, có gì từ từ thương lượng! ! Kim Liên đạo trưởng lao ra khỏi phòng, ngẩng lên trời, đưa tay ra tỏ ý níu lại.

"Đúng là nữ tử hẹp hòi còn thù dai." Kim Liên đạo trưởng lẩm bẩm.

Hứa phủ.

Hứa Thất An rời phòng, lúc đi qua nội sảnh, nhìn thấy Hứa Linh Âm đang vui vẻ chạy trong phòng, Chử Thải Vi đuổi theo sau lưng.

Hứa Linh Âm vừa chạy, vừa gào lên ầm ĩ như cái máy cày.

Thẩm thẩm ngồi một bên ngắm nghía chậu bông của mình, Hứa Linh Nguyệt an tĩnh ngồi trên ghế uống trà, nhìn muội muội và thiếu nữ váy vàng đùa giỡn.

Nữ tử này lại tới nhà mình, nhìn một cái chính là nhớ tới đại ca. Hứa Linh Nguyệt yên lặng dán nhãn hiệu cho Chử Thải Vi, nhưng nàng không biểu hiện ra, thỉnh thoảng lúc Chử Thải Vi nhìn qua chỗ mình, đều đáp trả bằng một nụ cười dịu dàng.

Hứa Thất An chắp tay tỏ ý với Triệu Thủ, bước vào trong sảnh, hỏi: "Thải Vi cô nương, sao ngươi tới đây? Bị sự ngọc thụ lâm phong của ta hấp dẫn tới hả?"

"Đại ca, ngươi tỉnh rồi?" Hứa Linh Nguyệt mừng rỡ.

Thẩm thẩm cũng ngẩng đầu khỏi chậu hoa yêu quý, nhìn chất nhi xui xẻo.

Hứa Thất An hôn mê hơn nửa ngày, các nàng đã sớm không còn sự kích động, lo lắng sợ hãi như lúc ấy.

"Ồ, ta tới truyền lời thay lão sư." Chử Thải Vi dừng truy đuổi, mắt nhìn quanh, ngoắc tay: "Ngươi tới đây."

Hứa Thất An theo lời đi qua, bị thiếu nữ kéo vào trong góc, kề vào tai nói nhỏ: "Lão sư nói, ngươi có thể gặp bệ hạ xin một tấm thiết khoán."

Thiết khoán? Hắn mất mấy giây mới nhớ ra thiết khoán là thứ gì.

Tên chính quy của nó là "Đan Thư Thiết Khoán", tục xưng: Kim bài miễn tử.

Ta lấy thứ đồ chơi đó làm gì? Đổi thành mấy ngàn lượng hoàng kim, sau đó thăng quan tiến chức, không phải tốt hơn à? Hứa Thất An thầm nghĩ.

"Ta biết rồi." Hắn gật đầu.

Thấy hai người cúi đầu nói chuyện thân mật, Hứa Linh Nguyệt ngoáy ngoáy tai, ngoắc tay gọi Hứa Linh Âm, "Linh Âm, đi tìm Thải Vi tỷ tỷ chơi."

Hứa · chốt thí · Linh Âm vung đôi chân nhỏ chạy về phía Chử Thải Vi, húc vào mông nàng: "Thải Vi tỷ tỷ, chúng ta chơi tiếp đi."

Thấy vậy, Hứa Thất An đành phải bỏ đi, cùng Triệu Thủ đi tiền sảnh.

"Viện trưởng, Giám Chính bảo ta xin bệ hạ một tấm thiết khoán." Hứa Thất An nói với Triệu Thủ, quan sát phản ứng của ông.

Chỉ có trí giả mới đối phó được trí giả.

Triệu Thủ từ từ gật đầu: "Không sai, Đan Thư Thiết Khoán, ngoài trọng tội mưu nghịch, thì tất cả tội tử đều được miễn. Sau khi miễn sẽ cắt tước cắt lương, không được phong tước nữa, nhưng thoát được nạn tai."

Không được phong tước nữa, nhưng thoát được nạn tai, nghĩa là sao? Hứa Thất An hơi khựng lại, sau đó khôi phục như thường, vuốt cằm:

"Ra là vậy, thì ra Đan Thư Thiết Khoán là ý này."

Đổi một kim bài miễn tử mà cũng được Giám Chính cố ý kêu Chử Thải Vi tới dặn dò, không thể không có lý do gì được, ừm, mình là yêm nhị đại, kẻ thù đông đảo, cũng coi là có thêm tầng bảo đảm.

Thật ra Hứa Thất An không hề sợ Nguyên Cảnh Đế, hiện nay tu vi của hắn càng ngày càng cao, lực của hắn càng ngày càng đủ, nếu còn gặp lại chuyện xấu đao chém ngân la, thì cùng lắm sau này đi ra giang hồ luôn mà thôi.

Thứ duy nhất hắn không bỏ được, là người nhà.

Hai người vừa nói, vừa đi tới ngoài sảnh, trong sảnh, ngồi trên ghế chủ vị là một hoạn quan trung niên, mặt trắng không râu.

Hứa Nhị thúc và Hứa Nhị Lang ngồi một bên, câu được câu không bồi chuyện với hoạn quan.

"Ninh Yến tỉnh rồi?" Tai Hứa Nhị thúc nhúc nhích, nhìn ra sau.

Hứa Thất An và Triệu Thủ sóng vai đi ra.

"Viện trưởng!" Hứa Nhị Lang vội đứng dậy chắp tay.

Đối mặt với Hứa Nhị Lang và Hứa Nhị thúc lúc, hoạn quan luôn rất kiêu căng, nhưng thấy Hứa Thất An, mặt liền nở nụ cười:

"Tử tước đại nhân đã tỉnh, tình hình thân thể có khỏe không? Nếu cần điều dưỡng gì, cứ nói với chúng ta, chúng ta trở về cung lấy cho ngài."

"Ninh Yến, đây là Đô Tri Giám Trần công công."

Hứa Nhị thúc vô thức đứng thẳng người lên, giọng nói cũng trở nên có lực hẳn.

"Đa tạ Trần công công quan tâm, Bổn quan không sao." Hứa Thất An gật đầu.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Trần công công nhiệt tình cười, nhường lại ghế chủ vị cho Hứa Thất An và viện trưởng Triệu Thủ.

"Chúng ta đại diện cho bệ hạ tới thăm Hứa đại nhân, Hứa đại nhân vì triều đình lập được công lao hãn mã, bệ hạ nhất định sẽ tưởng thưởng trọng hậu."

"Thật ra đều là bệ hạ đã yêu mến, cho ty chức một cơ hội. Có câu nuôi binh ngàn ngày dụng binh một thời, chính là nhờ triều đình đào tạo, hôm nay ty chức mới có thể vì triều đình lập công." Hứa Thất An giọng chân thành:

"Nên, thỉnh công công trạng cáo với bệ hạ, ty chức không cao giành công, thỉnh cầu bệ hạ ban cho Đan Thư Thiết Khoán."

Nghe được câu này, trong lòng Hứa Nhị Lang và Hứa Nhị thúc là hai quan điểm hoàn toàn khác biệt. Hứa Nhị Lang thầm nhủ, đại ca thật là tự biết mình, Đan Thư Thiết Khoán tuyệt đối hiệu dụng hơn hẳn so với vàng bạc tơ lụa. Vàng bạc chỉ làm đại ca thêm lưu luyến Giáo Phường Ty, tơ lụa thì làm nương và muội muội ăn diện càng thêm hoa mỹ.

Đều là gân gà.

Hứa Nhị thúc thì trong đầu toàn là hai chữ "Vinh dự", từ xưa tới nay, không phải công thần không được ban cho Đan Thư Thiết Khoán.

Trần công công sửng sốt, nói: "Chúng ta sẽ chuyển đạt lời của Hứa đại nhân. Ừ, bệ hạ có mấy chuyện rất là tò mò, lệnh ta tới hỏi ngài một hai."

Hứa Thất An mặt không đổi sắc cười: "Trần công công xin hỏi."

"Hứa đại nhân khi đấu pháp hai lần xuất đao, danh chấn kinh thành, có điều hai đao kia quả thực đã vượt ra khỏi cực hạn của đại nhân ngài. Bệ hạ thật là tò mò, ngài là làm như thế nào."

Trần công công vẫn đầy ý cười, nhưng cặp mắt nhìn hắn chằm chằm không hề chớp.

"Nói ra thật xấu hổ, là Giám Chính ban sức mạnh cho ta." Hứa Thất An lời ít ý nhiều.

Hắn không nói chi tiết, vì như vậy phù hợp với tính tình của Giám Chính hơn, nếu nói quá rõ, ngược lại lại trở thành không đúng. Với lại, hắn cũng không sợ Nguyên Cảnh Đế đi tìm Giám Chính chứng thực.

Chút ăn ý này, lão ngân tệ Giám Chính kia rất biết.

Trần công công khẽ gật gù, vẻ câu trả lời này không nằm ngoài suy đoán, rồi hỏi tiếp: "Vậy thanh đao khắc Nho Gia kia… "

Hứa Thất An ngẩm nghĩ, đang định trả lời, Triệu Thủ đã nhàn nhạt lên tiếng: "Vân Lộc thư viện bốn trăm năm trước có thể diệt Phật, thì hôm nay cũng có thể."

Hứa Thất An nói ngay: "Đa tạ viện trưởng tương trợ."

Trần công công liếc viện trưởng Triệu Thủ, cười: "Thì ra là thư viện hỗ trợ."

Thật ra thì thế này là ăn gian khi đấu pháp, nhưng mà, chính Phật Môn cũng không lỗi lạc, lúc phá Kim cương trận, Tịnh Trần hòa thượng lên tiếng cảnh tỉnh Tịnh Tư. Đến ải thứ ba, Độ Ách La Hán tự mình ra tay, bàn về Phật pháp với Hứa Thất An.

Nên, Phật Môn nhận thua rất dứt khoát, không hề dây dưa túm lấy chuyện đao khắc.

"Chúng ta biết rồi, vậy không quấy rầy Hứa đại nhân nghỉ ngơi."

Trần công công đứng dậy rời khỏi.