Lúc này, từ ngoài cửa, một giọng nói uy nghiêm vọng vào: "Đang trong giờ làm việc, lại đi tụ tập tán gẫu, trong mắt các ngươi còn có kỷ luật không?"
Mọi người quay đầu nhìn qua, ngoài cửa là một kim la, mắt ưng sắc bén như đao, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, không ngờ là Khương Luật Trung.
"Khương kim la!"
Mọi người tắt ngay tư thái cười đùa hí hửng, cung kính giải thích: "Hứa Ninh Yến đang dạy chúng ta làm sao được ngủ hoa khôi mà không phải trả tiền."
"?"
Khương Luật Trung quét mắt một vòng, giọng giễu cợt: "Giữa ban ngày ban mặt mà đòi nằm mơ nằm mộng, hừ, các ngươi cứ trò chuyện của các ngươi, nhưng không được tụ tập quá lâu."
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi, ra sân, đi qua khẽ tựa người vào tường, vận chuyển thính lực võ phu tứ phẩm. =))
Nội đường, đám người đẩy Hứa Thất An: "Ninh Yến, nói tiếp."
Hứa Thất An tằng hắng: "Hơi khát."
Tống Đình Phong bưng trà cho hắn.
Uống một hớp thấm giọng, Hứa Thất An nói thẳng: "Đúng là Phù Hương cô nương thích ta, là vì nhờ một bài thơ làm nàng nổi tiếng, nhưng thứ làm nàng thật sự không thể rời khỏi ta, thì không phải thơ."
"Là gì?" Mọi người vội hỏi.
"Các ngươi biết nữ tử ghét nhất nam tử điều gì không?" Hứa Thất An hỏi ngược lại.
Đám Đả Canh Nhân thi nhau trình bày ý kiến, toàn là "Không có bạc", "Không có tiền đồ" đại loại thế.
Hứa Thất An lắc đầu, nhìn đám đồng liêu, trầm giọng: "Là giao cạn ngôn sâu."*
*giao cạn ngôn sâu: bộc bạch chân tình, thật lòng với người không thân thiết lắm
Đây là đạo lý gì? Đám Đả Canh Nhân trầm tư.
"Cái này liên quan thế nào tới việc Phù Hương cô nương không thể rời khỏi ngươi?" Chu Quảng Hiếu cau mày.
"Ban đầu lúc ta và nàng mới quen, phía sau cánh cửa đóng kín, nàng hỏi ta… " Hứa Thất An đặt ly trà xuống, nét mặt trở nên nghiêm nghị, trầm ổn, gằn từng chữ: "Rốt cuộc, có được hay không?"
"Sau đó ta làm được, vì vậy nàng không rời khỏi ta được."
Mọi người im thin thít, Tống Đình Phong nói với giọng nghi ngờ: "Ta nghi ngờ ngươi đang gạt bọn ta, nhưng ta không có chứng cớ."
"Rất bình thường, chuyện này người thường không sao hiểu được, nhất là những nam nhân không có đủ bản lãnh." Hứa Thất An vỗ vai Tống Đình Phong, nói với mọi người:
"Bí quyết ta đã nói cho các ngươi rồi, có lĩnh ngộ được hay không, phải dựa vào mỗi người."
"Giao cạn ngôn sâu? Rốt cuộc có được hay không?" Khương Luật Trung ngẫm nghĩ bước đi, hai câu này thoáng nhìn thì không có gì khó hiểu, nhưng cứ cảm giác đằng sau chúng có ẩn giấu một ẩn ý thâm ảo nào đó.
Hay là đi hỏi Ngụy Công thử, với tài trí của Ngụy Công, bí quyết nho nhỏ này hẳn là nháy mắt hiểu ra thôi.
Đuổi đám đồng liêu đi, không lâu sau, một nhân viên đi vào, nói: "Hứa ngân la, Khương kim la bảo ta tới hỏi ngươi, còn cần chuẩn bị dược liệu để nấu không, với tu vi của ngài, có thể thử nghiệm thối thể rồi."
Lão Khương vừa rồi tới là để hỏi chuyện này? Phân phó một tiếng với nhân viên kia là được rồi, hắn đâu cần phải đích thân tới đây, hẳn là tới vì Kim Cương Bất Bại, nhưng lại không đúng lúc. Hứa Thất An đáp lại:
"Không cần."
"Được." Nhân viên rời đi.
Không lâu sau, hai câu khẩu quyết "Giao cạn ngôn sâu" và "Rốt cuộc có được hay không" được nha môn Đả Canh Nhân truyền ra, nghe nói, chỉ cần lĩnh ngộ ra ý nghĩa sâu xa của hai câu bí quyết này, là có thể tới Giáo Phường Ty ngủ hoa khôi miễn phí.
Đừng có nghi ngờ, vì đây là Hứa ngân la chính miệng nói đó.
Thế là, các sảnh đường của nha môn Đả Canh Nhân đều thảo luận kịch liệt vấn đề này.
Lúc này, đường khẩu của đầu sỏ Hứa Thất An đang nghênh đón thị vệ của Thiều Âm Uyển.
Thị vệ nói: "Nhị công chúa cho đòi ngài qua."
"Biết rồi, ta còn đang bận chút việc, ta sẽ tới sau." Hứa Thất An ngồi yên sau bàn lật xem hồ sơ, không nhúc nhích.
Thị vệ chắp tay chào, rời khỏi.
Chừng một khắc sau, Hứa Thất An mới thả hồ sơ xuống, thở phào nhẹ nhõm.
"Nhân sĩ giang hồ tràn vào kinh thành càng ngày càng nhiều, chờ sau khi tin tức về đấu pháp truyền đi, e là sẽ có nhiều võ phu hơn tới kinh thành tham gia náo nhiệt, dù mang tới thu nhập rất lớn cho kinh thành, nhưng đủ loại tệ nạn lừa gạt thậm chí xông vào nhà cướp bóc sẽ tăng lên không ngừng.
"Nếu cứ tiếp tục như vậy, phải giải quyết chuyện này, từ hai phương diện nhân thủ."
Hứa Thất An vẫy vẫy tay, kêu nhân viên tới, phân phó: "Ngươi viết chiết tử cho ta."
Trong đường khẩu mỗi ngân la có ít nhất ba nhân viên, để làm thư kí, vì ngân la chém người thì được, chứ viết chữ thì… giống kiểu Hứa ngân la, chỉ thuộc loại trung bình.
Hứa Thất An đưa ra cho Ngụy Uyên ba đề nghị: Một, điều động binh lực của mười ba huyện thuộc kinh thành để duy trì trị an bên ngoài thành; hai, dâng tấu chương cho bệ hạ, thỉnh cấm quân tham gia tuần tra nội thành; ba, trong khoảng thời gian này, tất cả những kẻ vào nhà trộm cướp, chém! Kẻ cướp bóc ngoài đường, chém! Kẻ bày trò gây sự ngoài đường, khiến người đi đường bị thương, chủ sạp tài vật bị tổn thương, chém!
Hai điều đầu tiên chính là làm cơ sở cho điều thứ ba, có trọng hình, kẻ tặc nhất định sẽ giở trò cực đoan, vì vậy cần rất nhiều binh lực, cao thủ trấn áp.
Điều này sẽ khiến tặc tử bí quá hóa liều, mắc phải sát nghiệt, nhưng nếu muốn nhanh chóng quét sạch tệ nạn, khôi phục ổn định trị an, thì nhất định phải dùng trọng hình để uy hiếp.
Viết chiết tử xong, lại có thị vệ đi vào, lần này là thị vệ Đức Hinh Uyển.
"Hoài Khánh công chúa thỉnh Hứa đại nhân vào cung một chuyến."
Hứa phủ.
Hứa Nhị Lang mặc áo choàng màu trắng nho nhã, buộc tóc bằng ngọc quan, ngang hông treo mỹ ngọc, lấy hết những tấm ngọc đeo đáng tiền nhất của bản thân, phụ thân và đại ca đeo hết lên người.
"Đại ca và phụ thân là võ phu, ngày thường không cần dùng mấy thứ này, ta thấy để không đấy cũng lãng phí." Hứa Nhị Lang nói vậy với thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt.
Vương Thủ phụ tổ chức văn hội, nhất định tài tử đông như mây, dù có là cuộc tụ hội của tầng chót nhất thời đại này, Hứa Nhị Lang cảm thấy mình vẫn cần phải ăn mặc có thể diện một chút.
Thẩm thẩm nhìn kỹ trên dưới, rất là hài lòng, nhi tử của bà nhất định là tể (nam thanh niên) đẹp nhất văn hội này.
"Ngươi tham gia văn hội thì cứ đi, sao lại phải đưa Linh Nguyệt theo?" Thẩm thẩm hỏi.
Hứa Linh Âm nghe thấy hai chữ "Văn hội", lập tức ngóc đầu lên.
"Trên thiệp mời viết như vậy, coi như đưa Linh Nguyệt đi biết thêm kiến thức." Hứa Nhị Lang đáp.
Thẩm thẩm liền kéo tay nữ nhi, giọng hưng phấn:
"Đi tới văn hội, ngươi nhìn ngó nhiều một chút, xem xem có nhìn trúng công tử nhà nào, thì lúc về nói với nương, với thanh thế của Hứa phủ chúng ta hiện giờ, muốn gả ngươi vào nhà giàu có không thành vấn đề."
"Nương, ngươi nói gì vậy, ta không đi đâu." Hứa Linh Nguyệt không vui quay người đi.
Hứa Linh Âm thấy có cơ hội, lập tức nói với Hứa Tân Niên: "Tỷ không đi ta đi, Nhị ca dẫn ta đi, dẫn ta đi đi."
Vừa nói, vừa túm chặt lấy chân của Hứa nhị lang.
Hứa Tân Niên run mấy cái, mà không giũ được con bé ra, tiểu nha đầu này khỏe phát sợ.
"Được rồi, nhưng ngươi phải đi đổi váy đẹp, nếu không không dẫn ngươi đi đâu." Hứa Nhị Lang nói.
"Đồng ý!" Hứa Linh Âm vui vẻ gật đầu.
Sau đó thẩm thẩm dẫn bé về phòng, mười mấy phút sau, tiểu đậu đỏ ăn mặc đàng hoàng chạy ra, thì Nhị ca và tỷ tỷ ăn vận đẹp đẽ đã đi rồi.
"Oa oa oa"
Tiếng khóc như tiếng giết heo vang khắp sân.
Trong ánh nắng xuân ấm áp, xe ngựa đến Vương phủ.
---o0o---
Nếu các bạn đọc đói chương có thể đọc thêm 2 bộ Nhất Thế Chi Tôn và Thư Kiếm Trường An khá hay do nhóm làm, hoàn toàn miễn phí ở reader của 4rum Bạch Ngọc Sách. Bộ Kiếm Vương Triều đang dịch về cuối cũng rất hay. Chúc mọi người vui vẻ!