Hạo Khí Lâu.
Khương Luật Trung ngồi ở cạnh bàn, bưng nước trà lại viên dâng đến, thổi một ngụm khí nóng, nhấp môi, cảm khái nói:
“Nhớ trà năm trước từng ở chỗ Ngụy Công uống một lần, thấm vào ruột gan, môi lưỡi lưu hương, ba canh giờ không tiêu tan.”
Ngụy Uyên đứng ở trước giá sách tìm kiếm bộ sách, đưa lưng về phía hắn, thản nhiên nói: “Đó là trà tiến cống trong cung, ba năm chỉ sản xuất ba cân, bệ hạ bình thường cũng không nỡ uống.”
Khó trách... Khương Luật Trung bừng tỉnh đại ngộ, hiếu kỳ nói: “Trà thần kỳ như thế, sản xuất từ nơi nào?”
“Sản xuất từ kinh thành.”
“Kinh thành còn có loại trà ngon này? Sao ty chức chưa bao giờ nghe nói.”
“Một nữ nhân trồng, nàng ở kinh thành, trà này liền sản xuất từ kinh thành.” Giọng Ngụy Uyên ôn hòa thuần hậu.
Khương Luật Trung gật đầu, không hỏi nhiều, trà tuy ngon, nhưng hắn một gã võ phu, đối với trà chưa nói tới ham thích, hắn lần này đến Hạo Khí Lâu, là có một mục đích rõ ràng.
“Hôm nay nghe Ninh Yến nói tới một chuyện, hắn ở Giáo Phường Ty như cá gặp nước, rất được các hoa khôi yêu thích, là có nguyên nhân.” Khương Luật Trung nói.
“Mỹ nhân yêu thi từ, nhất là nữ tử phong trần.” Ngụy Uyên cười cười.
“Cũng không phải.” Khương Luật Trung lắc đầu: “Trừ thi từ, còn có hai bí quyết, phân biệt là “giao thiển ngôn thâm”, “rốt cuộc, có được hay không”. Ty chức tìm hiểu hồi lâu, không thu hoạch được gì... Đương nhiên, cũng không phải nói ty chức muốn trở thành người như vậy, ty chức thuần túy là tò mò mà thôi.
“Ngụy Công bác học đa tài, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, bởi vậy ty chức đặc biệt đến thỉnh giáo, nghĩ hẳn lấy học thức Ngụy Công, hẳn là hiểu rõ trong lòng.”
Nói xong, Khương Luật Trung thấy Ngụy Công xoay người lại, lặng lẽ tập trung nhìn hắn.
Chăm chú nhìn mười mấy giây, Ngụy Uyên thu hồi ánh mắt, giọng điệu tùy ý: “Luật Trung, ngươi theo ta gần mười năm rồi nhỉ.”
“Vâng.”
“Mười năm qua, ngươi làm hết chức trách, cẩn trọng, bổn tọa đều thấy ở trong mắt, rất vui mừng.” Ngụy Uyên rút ra một quyển sách, nói:
“Được rồi, bổn tọa muốn tiếp tục đọc sách, ngươi tạm lui ra.”
Khương Luật Trung có chút mờ mịt rời khỏi, quay về phòng làm việc của mình.
Mông còn chưa ngồi nóng, một vị lại viên liền vào, khom người nói: “Khương Kim la, Ngụy Công có dặn dò.”
Không phải vừa đuổi ta đi sao... Khương Luật Trung hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngụy Công nói, Khương Kim la làm hết chức trách, cẩn trọng, nên tiếp tục bảo trì. Một tháng từ bây giờ, việc trực đêm giao hết cho ngài.”
Dừng một chút, lại viên tiếp tục nói: “Ngụy Công còn nói, hy vọng Khương Kim la dọn dẹp một chút, chuyển đến trong nha môn. Trong nhà tạm thời đừng trở về.”
“? ? ?”
Đây là dặn dò nên có đối với một cấp dưới làm hết chức trách, cẩn trọng? Đây là tiếng người? Gác trắng đêm một tháng, chẳng phải là nói một tháng từ giờ ta chẳng những Giáo Phường Ty không đi được, ngay cả nữ nhân cũng không thể đụng vào? !
Khương Luật Trung ngây dại.
...
Hứa Thất An lần này chờ, chính là một canh giờ, suốt một canh giờ.
May mắn lúc đến chưa uống quá nhiều nước, bằng không liền xấu hổ... Mặt trời không đủ chói chang, hoàn toàn không phụ trợ ra cảm giác bi thương của ta... Hắn cực có kiên nhẫn chờ, không oán hận không thúc giục.
Nhưng, Hứa Thất An có phát hiện, cách mỗi một khắc đồng hồ, sẽ có một cung nữ lén lút đứng ở trước cửa trong sân nhìn ngóng.
Hứa Thất An làm bộ chưa phát hiện.
Ánh mặt trời rực rỡ, gió xuân ấm áp, sau đầu xuân, hậu hoa viên của Thiều Âm uyển bắt đầu thức tỉnh, dần dần triển lộ ra một mặt diễm lệ quyến rũ của nó.
Nhị công chúa Lâm An cũng có mắt hoa đào, khí chất quyến rũ đa tình, tức giận ngồi ở trong đình nghỉ mát, chỉ huy hai thiếp thân cung nữ đánh cờ ca rô.
Đánh cờ nhiều rồi, nàng bắt đầu thích dạy người khác đánh cờ.
Hai cung nữ không có lấy một chút thể nghiệm trò chơi, nhưng lại không dám trái lời nhị công chúa nổi nóng.
“Công chúa, Hứa đại nhân còn chờ ở bên ngoài đó.” Tiểu cung nữ định kỳ tới báo cáo.
Lâm An rụt rè “Ừm” một tiếng, không có gì sau đó nữa.
Tiểu cung nữ lui ra phía sau.
Qua một khắc đồng hồ, nàng lại qua xem xét tình huống, thấy Hứa Thất An còn ở nơi đó, trong lòng có chút cảm động.
Công chúa của chúng ta luôn đỏng đảnh, thế này không phải mang Hứa đại nhân tuấn kiệt như vậy đuổi hướng Hoài Khánh công chúa nơi đó sao... Ý niệm hiện lên, nàng thấy Hứa đại nhân đột nhiên thân thể nhoáng lên một cái, ngã thẳng tắp xuống đất, ngất đi.
“Ai da...”
Tiểu cung nữ khẩn trương, chạy tới như bay xem xét tình huống, chỉ thấy Hứa Thất An sắc mặt trắng bệch, khổ sở nhăn mặt nhíu mày.
“Hứa đại nhân, Hứa đại nhân?” Tiểu cung nữ lo lắng đẩy hắn, bộ dáng sắp khóc ra.
Hứa Thất An “dần dần” tỉnh lại, hắn ôm ngực, ho khan vài tiếng, xua tay nói: “Không sao, ta không sao, chỉ là khi đấu pháp bị thương quá nặng, vừa rồi đứng quá lâu, thương thế tái phát, nghỉ ngơi một lát là được.”
Tiểu cung nữ vừa đau lòng vừa cảm động, khuyên nhủ: “Hứa đại nhân, ngài vẫn là đi về trước đi, nhị công chúa đang nổi nóng đó, sẽ không gặp ngươi.”
“Điện hạ đang nổi nóng?”
Hứa Thất An chấn động, hỏi: “Điện hạ làm sao vậy, là người nào không có mắt chọc điện hạ tức giận?”
Tiểu cung nữ nhất thời nghẹn lời, thầm nhủ người chọc điện hạ tức giận kia không phải là ngươi sao.
Nàng thấp giọng nói: “Thị vệ Thiều Âm uyển thấy Hứa đại nhân vào cung, đi Đức Hinh uyển.”
Hứa Thất An lặng lẽ.
Tiểu cung nữ thấy hắn không giải thích, nhất thời có chút thất vọng, dặn dò: “Hứa đại nhân về đi, để hôm khác điện hạ hết giận ngài lại đến.”
Nói xong, nàng bỏ lại Hứa Thất An vào sân.
Đi nhanh cả quãng đường, đến trong đình nghỉ mát nội viện, giọng điệu hấp tấp nói: “Điện hạ, Hứa đại nhân vừa rồi té xỉu.”
Lâm An bỗng nhiên ngẩng đầu, nét ngạc nhiên cùng khẩn trương hiện lên ở khuôn mặt, sau đó đè nén, thản nhiên nói: “Hôn mê?”
“Hứa đại nhân nói là đứng quá lâu, hôm qua đấu pháp bị thương lại tái phát.” Tiểu cung nữ cúi đầu, nói.
“Ta cũng không bảo hắn chờ... Chơi cờ cũng không biết chơi, hai tên ngu xuẩn các ngươi.”
Lâm An bực bội mắng một tiếng, quay sang nói với tiểu cung nữ: “Nếu chưa đi mời hắn vào đi.”
...
Hứa Thất An được đưa tới sảnh bên, uống ngụm trà nóng, đợi hồi lâu, mới nhìn thấy thân áo đỏ kia tiến vào, khuôn mặt mượt mà, ngũ quan xinh đẹp, mặt lạnh lùng, đôi mắt quyến rũ kia cố gắng giả bộ ánh mắt lạnh lùng.
“Bản cung không phải nói không gặp khách sao? Các ngươi để hắn tiến vào làm chi.”
Lâm An giấu đầu lòi đuôi trách cứ một tiếng, ánh mắt sau đó rơi ở trên người Hứa Thất An, sau một phen đánh giá, tựa như nhẹ nhàng thở ra, dặn dò:
“Hứa đại nhân góp sức cho triều đình, bản cung cũng sẽ không để ngươi bị thương vô ích. Hà Nhi, chuyển đồ vào.”
Đại cung nữ từng bị Hứa Thất An vỗ mông lui ra, chỉ một lát, mang theo đương sai trong vườn tiến vào, trong tay bưng một ít đan dược, dược liệu bổ dưỡng.
“Những dược liệu, đan dược này là bản cung từ Ngự Dược Phòng mang tới, Hứa đại nhân cầm đi.” Lâm An rụt rè nói.
“Đều là điện hạ cầu rất lâu, bệ hạ mới nhịn đau bỏ thứ yêu thích.” Hà Nhi bổ sung.
“Cần ngươi lắm miệng!” Phiếu Phiếu dựng ngược mày liễu, hít sâu một hơi: “Hà Nhi, tiễn khách.”
Hứa Thất An không đi.
Hai bên giằng co một lát, Hứa chơi miễn phí mặt dày nói, “Ta nghiên cứu cờ ca rô đã lâu, ra một bộ bí quyết, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, điện hạ có dám ứng chiến?”
Phiếu Phiếu quả nhiên trúng bẫy, gật đầu ứng chiến.
Vì thế bảo nha hoàn đưa đến bàn cờ và quân cờ, nàng cùng Hứa Thất An ở đại sảnh đại chiến ba trăm hiệp, Hứa Thất An ba trận thua cả ba, bất đắc dĩ nhận thua.
“Điện hạ quả nhiên trí tuệ tuyệt đỉnh, ty chức thán phục.” Hứa Thất An thuận thế nịnh hót.
Phiếu Phiếu hơi nâng cằm lên, rất rụt rè “Ừm” một tiếng, bỗng nhớ tới đây là một tên sói mắt trắng không thể nuôi được, lại hừ nói:
“Cờ cũng đánh xong rồi, bản cung không giữ Hứa đại nhân nữa.”
“Đừng vội, ty chức lại nghĩ đến một cách chơi mới, điện hạ nếu có hứng thú, ty chức có thể dạy điện hạ.” Chiêu trò của Hứa Thất An, chính là heo nái đeo Bra.
Thiều Âm uyển yên tĩnh bỗng náo nhiệt hẳn lên, Phiếu Phiếu chỉ huy thị vệ ở đây đốn củi, Hứa Thất An thì mang khúc gỗ chặt xuống, lại chặt thành từng khúc một.
“Ngươi đi lấy thuốc nhuộm... Ngươi đi lấy đao khắc...”
Chỉ huy xong thị vệ, nàng lại bắt đầu chỉ huy cung nữ, khóe mắt đuôi lông mày mang theo ý cười, tràn đầy nhiệt tình.
Hai vị cung nữ nhận lệnh rời khỏi, vừa đi vừa trao đổi:
“Điện hạ không lâu trước đó còn tức giận đập chén, tức đến vành mắt cũng đỏ... Ngươi nói Hứa đại nhân này thực có bản lãnh, ngay cả lời hay cũng chưa nói, điện hạ thế mà đã tha thứ hắn.”
“Điện hạ chỉ là nổi tính khí thôi, cũng không phải thật sự giận Hứa đại nhân, ta nói với ngươi nha, hắn nếu đi rồi, vậy điện hạ mới thực sự đau lòng đó.”
“Khụ khụ!”
Tiếng ho khan trầm thấp của nam nhân từ phía sau truyền đến, hai cung nữ bị dọa giật mình, như nai con kinh hãi nhảy dựng lên, quay đầu nhìn lại, thì ra là Hứa Thất An.
“Hứa đại nhân quá đáng lắm, dọa nô tỳ nhảy dựng.” Hà Nhi oán giận nói.