Vương phủ, Vương Trinh Văn tan ca về phủ dùng xong bữa tối, theo thường lệ vào thư phòng xem sổ con, đến tuổi này của hắn, nữ nhân đã có cũng được mà không có cũng không sao.
Có lẽ là bị Nguyên Cảnh đế tóc bạc đen trở lại kích thích, chư công triều đình đều không gần nữ sắc, rất chú ý dưỡng sinh.
Nhưng Nguyên Cảnh đế có Nhân tông chỉ đạo tu hành, có Nhân tông luyện đan dược cho hắn, đây là đãi ngộ chư công triều đình không hưởng thụ được.
Vương Tư Mộ bưng canh dưỡng nhan bổ dưỡng tiến vào, sau đó nương sửa sang lại bàn sách làm lý do, nhìn lén sổ con, phê bình chú giải của phụ thân. Có đôi khi còn đại nghịch bất đạo hỏi đông hỏi tây.
“Nghe hạ nhân trong phủ nói, văn hội hôm nay, vị hội nguyên thư viện Vân Lộc kia đến đây?” Vương Trinh Văn hỏi.
“Vâng, còn nổi lên xung đột với cháu gái Tôn thượng thư.”
Vương Tư Mộ mang tình huống, từ đầu tới cuối thuật lại cho phụ thân, hừ một tiếng:
“Cha, con thấy Hứa hội nguyên kia là một nhân tài, mới mời hắn, ai ngờ là kẻ xử trí theo cảm tính, không hiểu ẩn nhẫn, là kẻ tài trí bình thường. Cha, cha phải dạy bảo hắn cẩn thận, trút giận cho Diêm Nhi muội muội.”
Vương Thủ phụ nhìn sự việc không nông cạn như vậy, trầm ngâm nói: “Học sinh xuất thân thư viện Vân Lộc, đi hệ thống tu hành nho gia, bản tính thật ra không kém đến thế đâu.
“Có thể lấy thân phận học sinh thư viện Vân Lộc, đỗ hội nguyên, thật là nhân tài hiếm có. Về phần xung đột giữa tiểu bối mấy đứa, không lên được mặt bàn.”
Vương tiểu thư khẽ nhếch khóe miệng, lập tức nói: “Vậy xem ra cách nghĩ của con gái cùng cha không mưu mà hợp, vậy cha cảm thấy có khả năng mượn sức hắn hay không?”
“Mượn sức hắn? Vì sao phải mượn sức hắn, cho dù là một nhân tài, cũng không phải không có hắn không được, vì thế đắc tội các quan văn xuất thân Quốc Tử Giám, không khôn ngoan. Với lại, cha con là Thủ phụ một triều, tấm gương của quan văn.” Vương Thủ phụ lắc đầu.
“Chính bởi vì cha là tấm gương của quan văn, cho nên ngài ra mặt mượn sức, lực cản ngược lại nhỏ nhất. Con gái cảm thấy, nếu có thể mời chào hắn vào dưới trướng, đã có thể đả kích sự kiêu ngạo của thư viện Vân Lộc, lại có thể được một tướng tài, vẹn toàn đôi bên.”
Vương tiểu thư một bộ dáng “Con đang phân tích thế cục suy nghĩ cho cha”.
“Không có lý do đặc thù, mời chào người này hại lớn hơn lợi.” Vương Trinh Văn lắc đầu.
Vương tiểu thư muốn nói thêm vài câu, nhưng bị phụ thân liếc một cái, lập tức từ bỏ ý định.
Điểm đến là dừng.
Không có lý do đặc thù... Vừa lúc, ta cũng muốn khảo sát hắn thêm một đoạn thời gian... Vương Tư Mộ tâm tình vui vẻ nghĩ.
...
Nam thành, Dưỡng Sinh đường.
Trong phòng chứa củi, ánh vàng chậm rãi tắt, Tịnh Trần hòa thượng trấn an “hắc cẩu”, để nó lâm vào giấc mộng ngọt ngào.
“A Di Đà Phật!”
Tăng nhân trung niên vành tai đầy đặn mặt mang sự từ bi, trầm giọng nói: “Đứa nhỏ này có thể sống đến bây giờ, quả thực là kỳ tích.”
“Thuật sĩ Ty Thiên Giám từng trị bệnh cho nó, là, là đi quan hệ Hứa đại nhân.” Hằng Viễn ở bên người nói.
“Mấy năm nay du lịch hồng trần, từng thấy vô số thăng trầm, chúng sinh đều khổ. Bần tăng thường thường sẽ nghĩ, vì sao có vạn ngọn đèn Phật, lại chiếu mãi không ra tầng tầng bóng tối thế gian.
“Thẳng đến hôm qua hiểu Đại Thừa phật pháp, mới biết theo đuổi phẩm cấp, theo đuổi quả vị La Hán cùng Bồ Tát, là độ mình, là Tiểu Thừa. Độ thương sinh mới là Đại Thừa Phật pháp. Nếu mỗi người mang lòng từ bi, thế gian còn cần đèn Phật sao? Không cần.”
Tịnh Trần hòa thượng cảm khái nói.
Hằng Viễn gật đầu, chắp hai tay: “Hứa đại nhân thật là thần nhân.”
Tịnh Trần hòa thượng chắp hai tay: “Là Phật tử bẩm sinh, là món quà lớn ông trời ban cho Phật môn. Bần tăng tin tưởng, hắn có một ngày, chắc chắn đại triệt đại ngộ, xuất gia.”
“Bần tăng vô cùng chờ mong ngày đó.” Trong lòng Hằng Viễn nóng như lửa đốt.
Tịnh Trần hòa thượng gật gật đầu, tiếp theo nói: “Đứa nhỏ này thể chất suy yếu, linh trí bị hao tổn, trong ngắn hạn không thể khôi phục bình thường, không chịu nổi đường xá vất vả. Bần tăng đề nghị, đưa nó đi Thanh Long tự đi. Về phần ngươi, nên đi về phía Tây.”
“Ngươi cũng biết, sau bát phẩm là tam phẩm, tam phẩm gọi là Kim Cương, ngươi nếu không tu Kim Cương Thần Công, liền vĩnh viễn không có khả năng trở thành Kim Cương.”
Hằng Viễn do dự thật lâu, chậm rãi lắc đầu: “Vừa rồi sư thúc ngài còn nói, độ mình là Tiểu Thừa, độ chúng sinh mới là Đại Thừa.”
Tịnh trần sửng sốt, hổ thẹn cúi đầu chắp tay: “Sư thúc tổ nói không sai, ngươi quả nhiên có tuệ căn hơn. Thôi được, thôi được.”
Tuy hiểu Đại Thừa Phật pháp, nhưng độ mình là quán tính tư tưởng mấy chục năm qua, chưa dễ thay đổi như vậy.
Đây là khác biệt của đốn ngộ cùng chưa đốn ngộ, Độ Ách La Hán đốn ngộ rồi, hắn sẽ không có quán tính tư tưởng kiểu này nữa.
“Ngày mai sư thúc tổ muốn dẫn chúng ta về Tây Vực.” Tịnh Trần hòa thượng nói.
“Nhanh như vậy? Chuyện tà vật, không truy tra nữa?”
“Tà vật thoát vây đã mấy tháng, không vội ở nhất thời. Sư thúc tổ muốn về Tây Vực trước, phát huy Đại Thừa Phật pháp.” Tịnh Trần hòa thượng giải thích.
Tiễn bước Tịnh Trần hòa thượng, Hằng Viễn đang muốn xoay người, bỗng nhiên thấy một lão đạo đứng ở bóng đêm trong sân, mỉm cười nhìn hắn.
“Kim Liên đạo trưởng?”
.....
Hứa phủ.
Mặt trời ở phía tây chỉ còn một góc, sắp lặn mà chưa lặn, vạn tia sáng màu đỏ đồng rực rỡ.
Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ về phủ, mang cương ngựa ném cho hạ nhân trông cửa, bước vào trong phủ, thời gian rất chuẩn, chính là thời điểm dùng bữa tối.
Trên bàn cơm, Hứa Tân Niên nói về chuyện hôm nay tham gia văn hội, đơn giản nhắc tới Linh Nguyệt bị người ta đẩy xuống ao.
“Cái gì? Linh Nguyệt ngã xuống nước?”
Hứa Thất An nhìn kỹ muội tử, hỏi han ân cần: “Thân thể thế nào? Có đau đầu nhức óc hay không, sẽ nhiễm phong hàn hay không?”
Hứa Linh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Không có, đại ca đừng lo lắng. Muội sau khi về phủ đã uống thuốc, sẽ không nhiễm phong hàn.”
“Chuyện là thế nào?” Hứa Thất An nhìn Hứa Nhị lang: “Đệ trông coi muội tử thế nào? Tham gia cái văn hội cũng có thể rơi xuống nước, cần đệ làm gì.”
Hứa Nhị lang nhìn Hứa Linh Nguyệt, người sau vội nói: “Cũng không trách nhị ca, nhị ca chung quy không thể luôn để ý muội, hơn nữa sau khi ngã xuống nước, nhị ca ngay lập tức cứu muội lên.”
“Người đẩy muội xuống nước là cháu gái Hình bộ thượng thư, đã xin lỗi bồi thường.”
Cháu gái Hình bộ thượng thư... Hứa Thất An nhướng đuôi lông mày, cười lạnh nói: “Được, để sau ta phái người đi Tôn phủ cắm điểm, chờ cháu gái lão đi ra, liền đánh xe va chạm, đâm chết ả cho xong.”
Nói xong, vẻ mặt áy náy nhìn Linh Nguyệt: “Muội tử, là đại ca liên lụy muội rồi.”
Hứa Linh Nguyệt phồng má, không vui nói: “Đại ca nói cái gì thế, người một nhà còn khách khí như vậy.”
Cô em gái này thật tốt!
Ăn xong bữa tối, Hứa Thất An bắt đầu con đường tu hành dài đằng đẵng, thổ nạp, quan tưởng, tìm hiểu Tâm Kiếm, tìm hiểu dưỡng ý, cùng với tìm hiểu Kim Cương Bất Bại thần công.
Điều này làm hắn có loại cảm giác trở lại thời đi học, việc học nặng nề.
Đột nhiên, trước mắt mây mù tràn ngập, hắn thấy tầng tầng sương mù, đã tới thế giới của Thần Thù hòa thượng.
Xuyên qua sương mù, tới một chùa miếu cũ nát, thấy hòa thượng tuấn tú khoanh chân ngồi.
Thần Thù hòa thượng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn, nói: “Ta sắp ngủ say, trong ngắn hạn không thể thức tỉnh, liền không để ý được sự sống chết của ngươi. Ban cho ngươi thêm một giọt tinh huyết, dùng để tu hành Kim Cương Bất Bại.”
Máu hắn có thể tu hành Kim Cương Bất Bại? Hứa Thất An sửng sốt.
Thần Thù hòa thượng cười nói: “Ngươi nên biết thân thể bất diệt này của ta, là lấy cái gì làm cơ sở. Công phu này với người ngoài mà nói, tu hành gian nan, tiến triển chậm chạp, nhưng với ngươi mà nói, trong ngắn hạn liền có thể đạt tới cảnh giới cao thâm. Như vậy, ngươi liền có đủ năng lực tự bảo vệ mình.”
Nói xong, hắn bắn ra một giọt tinh huyết, lao vào mi tâm Hứa Thất An.
Ngay sau đó, hắn bị bắn ra khỏi thế giới sương mù, ở trong phòng mở mắt.
“Rắc rắc rắc...”
Thân thể nổ vang như rang lạc, mặt ngoài làn da hắn, từng sợi cơ hiện ra, từng mạch máu lồi lên, sau đó, chúng nó đều nhuộm lên một tầng nước sơn vàng, ở trong ánh nến chiếu rọi, sáng quắc bắt mắt.
Trong đầu Hứa Thất An hiện lên một câu “Con mẹ nó!” thật to.
Kim Cương Thần Công đã đăng đường nhập thất, bây giờ, bảo hắn cùng Tịnh Tư hòa thượng vật lộn, ai thua ai thắng còn chưa nhất định đâu.
Đương nhiên, không thể mang chuyện này bại lộ ở trong mắt Phật môn.
Hứa Thất An tán đi Kim Cương Bất Bại, ngồi ở bên bàn, cầm chén trà, lâm vào trầm ngâm.
Thần Thù hòa thượng là người trong Phật môn, tồn tại như bất tử bất diệt... Như vậy, hắn tất nhiên cũng tu luyện Kim Cương Bất Bại, mà Giám Chính đồng ý Phật môn đấu pháp, chỉ tên nói họ bảo ta đại biểu Ty Thiên Giám tham gia...
Giám Chính vì sao phải trải đường cho ta? Còn làm rõ ràng như vậy? Không, sao ta cảm giác lão là đang trồng rau...
Lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng gõ vang.
“Ai?”
Hứa Thất An đứng dậy, mở cửa phòng, trong bóng đêm, một vị lão đạo sĩ tóc hoa râm đứng, trong tay cầm phất trần, mặt mỉm cười.
Phía sau hắn là kiếm khách thanh sam Sở Nguyên Chẩn, Lỗ Trí Thâm khôi ngô cao lớn.
“Các ngươi...”
Hứa Thất An ngạc nhiên, bọn họ sao đột nhiên tới nhà ta.
“Ta có một người bạn nhỏ đã xảy ra chuyện, muốn mời Hứa đại nhân hỗ trợ.” Kim Liên đạo trưởng nói.
p/s: tuần sau tiếp