TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 433: Mê cung và gặp lại (2)

Hằng Viễn cau mày: "Vậy hiện giờ chúng ta nên làm gì?"

Hắn là võ tăng, không hiểu những chuyện này. Sở Nguyên Chẩn tu là kiếm đạo, tuy cũng là người có học xuất thân bác văn mạnh thức, nhưng cũng không tinh thông trận pháp.

Hứa Ninh Yến thì thuần là võ phu, càng không trông cậy nổi.

"Đạo Môn không rành phong thủy, nhưng đối với trận pháp chi đạo cũng có chút xem qua, bần đạo có thể thử dẫn các ngươi xông xáo." Kim Liên đạo trưởng nói.

Đạo Môn có biết về trận pháp, hồi đó khi Tử Liên và Dương Nghiên ở ngoài thành giao thủ, từng bày đại trận. Chỉ là không có biến thái bằng Thuật sĩ, nhấc chân vừa bước, trận văn tự sinh.

Một khắc sau, Kim Liên đạo trưởng mặt cứng ngắc, nhìn bóng tối trầm trầm phía trước, ngưng mi không nói gì.

Kim Liên dò đường thất bại, nghi ngờ cuộc đời.

Đạo trưởng, thì ra ngươi cũng là một tên mù dở, há há! Hứa Thất An thầm nghĩ.

Ở đây, không ai biết Kim Liên đạo trưởng chính là tàn hồn của đạo thủ Địa Tông, nên không biết phía sau nét mặt nghiêm túc của ông, đang cất giấu một sự thật nặng nề.

Họ đã gặp phải phiền toái, một phiền toái rất lớn.

"Trước khi có Thuật sĩ, còn ai có năng lực bày trận pháp cường đại đến bậc này?" Kim Liên đạo trưởng trầm tư, trong đầu nhanh chóng điểm danh tất cả những ‘nhân vật khả nghi’.

"Đạo trưởng không có cách nào à?"

Hằng Viễn và Sở Nguyên Chẩn nhìn nhau, nhìn thấy sự nặng nề trong mắt nhau.

Sơ suất quá, nếu biết trước thế này, hẳn đã đi tra địa phương chí của Tương Thành, tra chút sách sử, tìm thông tin về đại mộ, sau đó mới cân nhắc tới đội hình xuống mộ. Tứ phẩm cao thủ thấy cũng phải bỏ trốn, làm mình nhất thời nổi máu anh hùng, sơ suất khinh thường.

Sở Nguyên Chẩn lòng thầm hối tiếc.

Hằng Viễn khẽ niệm phật hiệu, hắn chỉ thấy áy náy, số năm đã biến mất mấy ngày, ở trong cái nơi u ám quỷ dị này chờ cứu viện, vậy mà nhóm người mình vừa mới xuống, đã gặp phải vấn đề không giải quyết được.

Kim Liên đạo thở dài, nhìn về phía Chung Ly: "Ngươi có ý kiến gì không? Đừng nói với ta quyết định của ngươi, chỉ cần trình bày thật cặn kẽ sự huyền bí của loại trận pháp này là được."

Chung Ly trầm ngâm: "Loại trận pháp này, bình thường đều là thành lập trong mật thất và lòng đất, nếu không, người vào trận chỉ cần xác định được vị trí phương hướng, là có thể tìm ra được con đường chính xác ngay.

"Khi không thể nhận diện được phương hướng, muốn thoát khỏi trận pháp, chỉ có thể nhờ vào kinh nghiệm và phán đoán của người vào trận. Ta, kinh nghiệm và phán đoán của ta lỡ mà bị mỡ heo lấp mất, thì sợ là sẽ dẫn tới phiền toái lớn hơn nữa."

Lần này, Kim Liên đạo trưởng cũng trầm mặc.

Các thành viên Thiên Địa hội cuối cùng đã cảm nhận được sự tuyệt vọng của số năm. Bị hãm trong địa cung, không ra được, cũng không liên lạc với bên ngoài được. Thời gian dần trôi qua, trạng thái cơ thể sẽ dần dần tuột xuống.

Trong bầu không khí ngưng trọng, Chung Ly lại giơ giơ tay, nói nhỏ: "Thật ra thì, còn có một cách ổn thỏa nữa."

Sở Nguyên Chẩn và Hứa Thất An vui mừng, vội hỏi: "Cách gì?"

Hằng Viễn ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong mắt cuồn cuộn mong đợi.

Kim Liên đạo trưởng giật mình.

Chung Ly chọc chọc vào Hứa Thất An, cúi đầu: "Để hắn dẫn đường, chúng ta có thể ra ngoài, ừm, tỷ lệ hẳn là cũng ổn."

Hắn? !

Những con mắt đều từ Chung Ly, chuyển lên người Hứa Thất An.

Sở Nguyên Chẩn có chút không tin nổi, trong lòng thoáng qua rất nhiều ý nghĩ. Hứa Ninh Yến chẳng qua chỉ là võ phu thuần túy, không thể nào thông hiểu trận pháp, để hắn phá trận, còn không bằng để mình tự ra tay.

Nhưng tiên đoán sư Ty Thiên Giám này hẳn là không tùy tiện bày trò đùa, nên, nhất định là bản thân Hứa Ninh Yến có điểm đặc biệt gì đó, hoặc là trên người hắn có vật phẩm gì đó có thể phá pháp trận?

Nhưng, căn cứ biểu cảm của Hứa Ninh Yến hiện giờ, có vẻ chính hắn cũng đang rất là kinh ngạc.

Nghĩ tới đây, Sở Nguyên Chẩn không nhịn được liếc qua Kim Liên đạo trưởng, phát hiện mắt ông sáng lên.

Kim Liên đạo trưởng cũng biết? Sở Nguyên Chẩn thầm ghi nhớ chi tiết này.

Trên người Hứa Ninh Yến có lẽ có bí mật gì đó! Càng ngày mình càng thấy tò mò về hắn nha.

"Hứa đại nhân biết trận pháp?"

Trong lòng Hằng Viễn không có nhiều suy nghĩ phong phú như Trạng nguyên lang, hỏi thẳng.

Môi Hứa Thất An giật giật: "Không biết."

Tiền Hữu chợt xoay người, rút vũ khí, bày ra tư thái phòng bị, nheo mắt nhìn vào bóng tối phía trước, khẽ quát: "Ai?"

Tiếng bước chân đến gần, có bóng người xuất hiện ở bên rìa khu vực được chiếu sáng, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, là một nam tử trung niên hơn bốn mươi.

Mặt gầy nhom, hốc mắt lõm sâu, trong mắt phủ đầy tia máu, cực kỳ giống người bị bệnh nặng, cơ thể đã suy kiệt.

Cái cằm đã nhiều ngày không được cạo, râu đã mọc ra một khúc ngăn ngắn màu xanh đen, vừa lôi thôi vừa uể oải.

"Bang chủ?"

Tiền Hữu trợn to mắt, mừng rỡ như điên, dịch đuốc chiếu tới, nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, đều là huynh đệ Hậu Thổ Bang.

Không ngờ gặp được mấy người bang chủ ở đây, tìm được chẳng phí tí công phu! Tiền Hữu đang định xông tới đón, đột nhiên mặt biến sắc, xỉa vũ khí về phía mọi người, ngoài mạnh trong yếu quát:

"Đừng tới đây, tất cả không được động đậy, nếu không đao của lão tử không nhận người. Hừm, các ngươi làm sao chứng minh mình?"

Bang chủ như người bệnh nặng nở nụ cười vui mừng: "Rất tốt, không hề sơ suất khinh thường, xem ra gặp phải quỷ họa bì dưới lòng đất Kinh Châu hai năm trước đã giúp ngươi nhớ kĩ."

Đám thành viên bang phái đứng đằng sau tức giận thi nhau mắng: "Họ Tiền, tại sao để ngươi ở lại, ngươi không biết hả? Thứ công phu mèo quào của ngươi, xuống mộ chính là chịu chết."

"Ha ha, đúng là các ngươi rồi!" Tiền Hữu không giận ngược lại còn cười, vui vẻ chạy tới đón, lúc tới gần bệnh phu bang chủ, hắn đột ngột phẩy một mớ mực đỏ.

"Con mẹ nó, thứ đồ thúi này chỉ đối phó được với oán linh cấp thấp, vô dụng với cương thi." Bệnh phu bang chủ vỗ mực đỏ trên người, mắng.

Đến đây, Tiền Hữu không còn nghi ngờ gì nữa.

Hắn giơ đuốc lên, nhìn từng người, thấy Phó bang chủ tóc hoa râm, hốc mắt lõm sâu, tiều tụy y chang Bang chủ, và Thuật sĩ hoang dã cao tuổi kia.

Lúc này, áo dài trắng trên người ông ta vừa bẩn vừa rách.

Tiếp theo, hắn nhìn thấy thiếu nữ Nam Cương kia, gương mặt vốn mượt mà đầy đặn giờ gầy hẳn đi, cằm đã hơi nhọn ra, gương mặt vẫn xinh như cũ, nhưng đôi mắt đã phủ đầy tia máu, như đã rất lâu không được ngủ, thần sắc tiều tụy.

Đến khi nhìn xong hết, kiểm lại số người, trong lòng Tiền Hữu rất nặng nề.

Lần này xuống mộ có ba mươi hai người, bây giờ chỉ còn lại mười hai người.

"Mọi người đói lắm rồi phải không? Ta có mang theo lương khô và nước cho mọi người." Tiền Hữu cởi gói đồ trên lưng, phát đồ ăn cho mọi người.

Tất cả mọi người, cả thiếu nữ Nam Cương đều sáng mắt lên, nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh nướng, như đang nhìn mỹ nhân tuyệt sắc không mảnh vải che thân.

Thức ăn mọi người mang theo đã ăn hết từ lâu, họ ở trong lòng đất đã bị đói mấy ngày.

Trong lúc phát đồ ăn, Tiền Hữu nhận ra các huynh đệ của bang ai cũng có thương tích, có người thậm chí còn bị gãy một cánh tay, tay áo cũng không còn, vết thương chỉ được băng bó đơn giản, còn hơi thấm ra vết máu.

"Bang chủ, mọi người làm sao vậy?" Tiền Hữu hỏi.

Nghe vậy, đám người đang ăn như hổ đói hơi chậm lại, bệnh phu bang chủ khẽ nói: "Bọn ta gặp phải phiền toái."

Cái này, người mù cũng đã nhìn ra. Tiền Hữu thầm nhủ.

"Nơi này là một mê cung, đi kiểu gì cũng không ra được, sau khi ta dẫn huynh đệ xuống mộ, đi vào một mộ huyệt đầy cương thi, hy sinh không ít huynh đệ mới bỏ rơi được đám tà vật đó, đây là nhờ có Lệ Na, nếu không huynh đệ mất mạng còn nhiều hơn."

Bệnh phu bang chủ liếc thiếu nữ vẫn đang cắm cúi đầu ăn, nói tiếp: "Đi vào mộ huyệt đó xong, bọn ta không đi ra được nữa, mấy ngày nay không ngừng đi lung tung, nước và thức ăn không ngừng giảm bớt.

"Vì thế, bang phái và những cao thủ mời tới kia xảy ra cãi vã. Đó vẫn chưa phải là chuyện tệ nhất, có một lần chúng ta ngủ dậy, phát hiện huynh đệ phụ trách "Gác đêm " đã biến mất.

"Bắt đầu từ ngày hôm đó, hôm nào cũng có mấy huynh đệ vô duyên vô cớ mất tích. Cả đội rơi vào khủng hoảng nặng nề, những cao thủ mời tới phát sinh mâu thuẫn với chúng ta, cãi nhau một trận kịch liệt, rồi mỗi người một ngả.

"Không lâu sau, bọn ta tìm thấy những người rờ khỏi đội ngũ đó đều mất mạng, tử trạng rất thê thảm, như là bị thứ gì đó gặm cắn ăn thịt."

Lòng Tiền Hữu trầm xuống, vô thức nghĩ tới cái thi thể thảm không nỡ nhìn làm mình vấp ngã kia.

Bệnh phu bang chủ uống một hớp nước, nuốt thức ăn trong miệng: "Đó là một con quái vật, rất cường đại, nó đang đi săn bọn ta, mỗi ngày ăn hai người, không nhiều hơn, cũng không ít hơn."

Lúc nói những lời, giọng ông ta hơi run run.

"Chúng ta đã hai lần đánh lùi được nó, cũng đều nhờ có Lệ Na, nếu không, có lẽ ngươi đã không còn nhìn thấy được bọn ta." Bệnh phu bang chủ trầm giọng:

"Nhưng trạng thái của Lệ Na càng ngày càng kém, không có thức ăn nước uống bổ sung, bọn ta đều sắp trở thành đèn cạn dầu. Đúng rồi, sao ngươi lại ở đây?"