Hứa Thất An trầm giọng: "Ta từng gặp một cao phẩm thuật sĩ ở Vân Châu, ít nhất phải là thiên cơ sư, hắn không phải người của Ty Thiên Giám."
Công Dương Túc sững người, cau mày: "Không có khả năng."
Hứa Thất An trầm ngâm: "Có khi nào là, hắn đầu phục một thế lực nào đó, từa tựa giống như Ty Thiên Giám phụ thuộc vào Đại Phụng."
Công Dương Túc suy tư: "Nói như vậy, Phật Môn, Vu Thần Giáo đều có khả năng. Man tộc Nam Cương và Man tộc bắc phương, chắc ngươi không biết, họ không ngưng tụ được khí vận."
Không, ta biết chứ, viện trưởng Triệu Thủ nói cho ta nghe rồi.
Nhưng mà Phật Môn hoặc Vu Thần Giáo, thuật sĩ kia giúp mình đánh bại âm mưu của Vu Thần giáo, nhất định hắn có ác ý với mình, bởi vì mình nghi ngờ thuật sĩ đứng phía sau án thuế bạc chính là đám người này, dĩ nhiên cái đoán này còn cần phải kiểm chứng, nhưng, bất kể hắn đối với mình là có lòng tốt hay là ác ý, thì hắn với Vu Thần Giáo đều không phải là người cùng một đường.
Như vậy, chỉ còn lại Phật Môn mà thôi?!
Mình biết đám lừa ngốc tây phương kia không phải là thứ gì tốt, nhưng mọi thứ hiện giờ đều vẫn chỉ là giả thiết, không có chứng cớ, nhưng không sao, cũng không trở ngại mình không ưa đám lừa ngốc. Hứa Thất An hít sâu, nhận thức rõ con sóng ngầm mãnh liệt giữa các thế lực lớn của Cửu Châu.
"Một vấn đề cuối cùng muốn thỉnh giáo Công Tôn tiền bối." Hứa Thất An nói.
"Ngươi có ân cứu mạng đối với ta, chỉ cần lão hủ biết, nhất định sẽ biết gì nói nấy." Công Dương Túc gật đầu.
"Ngươi có biết Giám Chính che giấu tất cả tin tức liên quan tới Giám Chính đời đầu hay không?"
Công Dương Túc "A" một tiếng: "Cái này đã đoán trước được, từ xưa đế vương còn biết chỉnh sửa sách sử mà."
Giọng Hứa Thất An nghi hoặc: "Nhưng vấn đề là, số người biết được sự tồn tại của Giám Chính đời đầu không phải là số ít, tỷ như hai chúng ta."
Công Dương Túc khẽ trầm ngâm, nhìn vào dòng nước chảy xiết về phía hạ nguồn, giọng cẩn trọng: "Theo Hứa công tử, che giấu thiên cơ là gì?"
"Xóa đi tất cả những mối liên quan tới một người nào đó, hoặc là, che giấu điểm đặc thù nào đó trên cơ thể người đó?"
Hứa Thất An dựa vào sự hiểu biết của mình về lỗi "404", trả lời.
Công Dương Túc thu hồi ánh mắt, chuyển qua nhìn Hứa Thất An: "Vậy, thế nào gọi là xóa đi tất cả những mối liên quan?"
Hứa Thất An còn chưa kịp trả lời, ông ta đã cúi đầu, mũi chân vạch một cái xuống đất, chỉ vào dấu đó, hỏi:
"Xóa đi cái dấu này rất đơn giản, ai cũng không thể biết được ta từng vạch một cái ở đây. Nhưng, nếu cái vạch này mở rộng ra vô số lần, biến thành một cái rãnh, thậm chí là thung lũng thì sao?
"Mạnh hơn nữa là, nếu thung lũng đó vắt ngang qua kinh thành thì sao?"
Hứa Thất An chợt nói: "Ta hiểu rồi, Giám Chính đời đầu chính là cái thung lũng này, cho dù có bị che giấu thiên cơ, nhưng vì sức ảnh hưởng của ông ấy quá lớn, quá dễ thấy, cho nên vẫn để lại dấu vết không thể nào chùi sạch được."
Công Dương Túc gật đầu, nói tiếp:
"Thêm nữa, nếu như người thân cận nhất của Hứa công tử, tỷ như phụ mẫu, bị xóa đi dấu vết tồn tại, như vậy, Hứa công tử có nghĩ mình là từ đá sinh ra không? Những người khác có cho rằng Hứa công tử là từ trong đá sinh ra không?
"Pháp thuật che giấu thiên cơ, cũng phải tuân theo quy tắc thiên địa, chí lý đại đạo. Nếu đó là người thân cận nhất, trong đầu họ nhất định sẽ vẫn còn một khái niệm mơ hồ, mặc dù không thể nào nhớ nổi chi tiết tương ứng."
Thì ra là vậy, hèn gì Ngụy Uyên nói, ông đã quên mất từng có người là Giám Chính đời đầu, chỉ khi nhớ lại tin tức của Ty Thiên Giám, mới nhớ ra trong lịch sử bị đứt đoạn có một người là Giám Chính đời đầu!
Hứa Thất An giọng ám chỉ: "Ngươi biết cũng nhiều thật."
Công Dương Túc nở nụ cười không thẹn với lương tâm: "Không phải ta biết nhiều, mà là nhất mạch của ta chỉ biết là những thứ này mà thôi. Nếu đã nói đến mức này, ta cũng nói thêm cho ngươi biết một chút bí mật của hệ thống thuật sĩ.
"Thuật sĩ nhất phẩm và nhị phẩm vô cùng thần bí, cho dù ngay cả tổ sư của ta, cũng không biết tên và thủ đoạn tuyệt chiêu của hai phẩm cấp đó."
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu: "Đa tạ nhắc nhở."
Kết thúc nói chuyện, Hứa Thất An đi tới chỗ Chung Ly, nàng đang rửa vết thương của mình, dùng một khối cao mềm màu nâu không ngừng đắp, chà vào những chỗ chân bị sưng và ứ máu.
Đến khi chỗ sưng đã giảm hẳn, nàng lấy ra hai khúc gậy gỗ, xé một dải vải, định tự chỉnh xương cho mình.
Hứa Thất An đứng sau lưng nàng, đột nhiên hét lớn.
Chung Ly sợ tay run lên, một khúc gậy gỗ rời tay, theo nước suối trôi đi.
Hứa Thất An chống nạnh, nhìn theo đầy đắc ý.
"Ngươi… "
Chung Ly tức giận, nghiến răng nhả từng chữ: "Lần sau ta sẽ không quay trở lại tìm ngươi."
"Được rồi được rồi, mất một cây gậy gỗ thôi có gì ghê gớm mà phải tiếc. Chờ trở lại kinh thành, đổi cho ngươi một cây gậy bạc."
Hứa Thất An kéo nàng đứng dậy, cõng Ngũ sư tỷ xui xẻo lên lưng, cất giọng: "Đạo trưởng, trở về kinh thành thôi."
Một lúc sau, phi kiếm và hạc giấy ngự gió bay đi, chui vào trời cao, biến mất không thấy.
Đưa lưng về phía nắng chiều, Hứa Thất An đưa hai tay nâng mông Chung Ly, hát hò ầm ĩ.
Bang chúng Hậu Thổ Bang ngẩng đầu, nhìn theo các cao nhân rời khỏi, lòng buồn rười rượi.
Từ xa vọng lại tiếng hát to: "Ánh sáng chính đạo, chiếu lên mông to… "
Trong ánh nắng chiều, lúc Bang chúng Hậu Thổ Bang chạy tới cửa thành Tương Thành, thì chỉ còn cách thời gian đóng cửa thành đúng một khắc.
"Nhanh lên nhanh lên, mau đi tìm khách sạn ngủ, không thôi sẽ lấn giờ giới nghiêm." Bệnh phu bang chủ thúc giục bang chúng bước nhanh hơn.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện Tiền Hữu không đuổi theo, mà dừng lại ở chỗ cáo thị ở cửa thành, ngơ ngác nhìn cáo thị quan phủ dán trên tường.
"Tiền Hữu, Tiền Hữu ngươi con mẹ nó đứng ngẩn đó làm gì hả, trên tường có nữ nhân hả, làm ngươi không dịch chân đi được?" Bệnh phu bang chủ tức giận rống to.
Tiền Hữu xoay đầu lại, nét mặt phức tạp khó tả, lắp bắp: "Bang, bang chủ, ngươi, ngươi tới đây một cái…"
Bệnh phu bang chủ nổi giận đùng đùng chạy qua, mắng: "Nếu thứ trên tường không phải nữ nhân, lão tử sẽ lột sạch mi dán lên tường."
Vừa tức giận mắng, vừa nhìn theo tay Tiền Hữu, ngó cáo thị dán trên tường.
Sau đó, hai người cùng sững ra.
"Bang chủ, hai ngươi làm gì đấy?"
Đám bang chúng thấy vậy, cũng đi qua theo, thầm nhủ mỹ nữ trên tường này là tuyệt sắc hả, hai người này là làm sao đây.
Định thần nhìn lại, thì ra trên tường dán một tấm cáo thị của quan phủ:
Năm Tân Sửu, ngày mười tám tháng ba, sứ đoàn Phật Môn vào kinh, muốn đấu pháp cùng Ty Thiên Giám, ngân la nha môn Đả Canh Nhân Hứa Thất An xuất chiến, phá pháp trận, chém kim thân, biện Phật pháp khuất nhục Phật Môn, dương cao quốc uy Đại Phụng.
Tiền Hữu lắp bắp: "Ta, ta nhớ tên ân công, là là Hứa Thất An? !"
"Ực!" Trái cổ ở họng một bang chúng Hậu Thổ Bang lăn lăn.
"Ực"
Tiếng nuốt nước miếng liên tiếp vang lên.
Đại diện cho Ty Thiên Giám đấu pháp, khuất nhục Phật Môn! Con ngươi Công Dương Túc co mạnh lại, ông ta đã biết người trẻ tuổi họ Hứa kia có thân phận không bình thường.
Nhưng vẫn không ngờ đối phương lại là một nhân vật thế này.
Bệnh phu bang chủ lẩm bẩm: "Ta sai rồi, ta sai rồi.”
"Ta còn ngây thơ tưởng hắn là võ phu thấp kém nhất trong đám, thì ra, thì ra hắn mới thật sự là đại nhân vật. Phá pháp trận, chém kim thân, biện Phật pháp! Thật là thần nhân."