Vừa đi, hắn vừa suy nghĩ một hồi, đưa ra một suy đoán có vẻ hợp lý.
Khí vận cổ quái ở trong người hắn, khi tu vi của hắn tăng lên, nó mới từ từ tỉnh lại, đây là một quá trình có trình tự rõ ràng, vì vậy, mới thể hiện ra ngoài là nhặt bạc, từ một tiền đến năm tiền.
Bây giờ, bất ngờ lấy được khí vận trong ngọc tỷ, sẽ giống như đốt giai đoạn, khiến khí vận bị mất khống chế.
"Chung Ly tai ách triền thân, lúc nào cũng phải đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ. Còn mình là khí vận triền thân, nên mình cũng phải luôn luôn đề phòng xảy ra bất ngờ luôn, những chuyện thế này không phải là chuyện tốt. Hơn nữa, mình không biết chắc những chuyện ngoài ý muốn này vốn là sẽ phải xảy ra, hay là bởi vì mình xuất hiện, nên nó mới xảy ra, mục đích chính là bảo mình lấy được danh vọng?"
Nghĩ tới đây, Hứa Thất An thầm tự giễu: Sau này mình sẽ viết một quyển sách, tên là《 ta thật không muốn giả ngầu đâu 》
Khoái mã chạy ào ào trở lại Ty Thiên Giám, chưa kịp xuống ngựa, sau lưng đã vọng tới tiếng ngâm nga:
"Đại bàng một ngày bay cùng gió, cánh tung một bước chín vạn dặm. Tay cầm trăng sáng hái vì sao, thế gian có ai được bằng ta."
Một miếng tử ngọc bay tới trước mặt Hứa Thất An, lơ lửng ở đó.
Dương Thiên Huyễn nói: "Lão sư bảo ta giao cho ngươi, nói ngươi sẽ có chút phiền toái nhỏ, miếng ngọc bội này có thể giải quyết."
Miếng ngọc bội này có thể che giấu khí vận cho mình? Nhận lấy ngọc bội nhìn kỹ, ngọc này có hình tròn, to bằng bàn tay Hứa Linh Âm, sờ vào nhẵn mịn ôn hòa. Hứa Thất An đầy khâm phục:
"Giám Chính thật là thần nhân, đã sớm biết ta sẽ trở lại."
Dương Thiên Huyễn lắc đầu: "Không, đã đưa ta từ trước rồi."
"?"
Mặt Hứa Thất An khựng lại: "Vậy sao vừa rồi ngươi không giao cho ta?"
Dương Thiên Huyễn nói với giọng đương nhiên: "Những thứ quan trọng, đương nhiên là phải bảo ra sân sau cùng, giống như anh hùng luôn phải đến khi nguy cấp mới xuất hiện."
Ta không chịu nổi nữa, Giám Chính mau đánh chết người này giúp ta đi! Hứa Thất An thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Dương Thiên Huyễn một trăm lần, sầm mặt lại, giơ roi chạy đi.
Đức Hinh Uyển.
Hứa Thất An và Hoài Khánh ngồi bên bàn, tay cầm trà nóng, hơi nước lượn lờ gương mặt anh tuấn, Hứa Thất An nói:
"Nghe nói điện hạ thông đọc sách sử, tài hoa không thua nhi lang."
Hoài Khánh xếp hai tay trước bụng, lưng thẳng tắp, giọng thanh lãnh:
"Không thua nhi lang?"
Đôi mắt trong veo nhìn chòng chọc Hứa Thất An mấy giây.
"Là ty chức dùng từ chưa thích hợp, không thua Trạng nguyên lang." Hứa Thất An cười.
Hoài Khánh không nói gì, đưa tay ra, cầm ly trà uống một hớp: "Có chuyện cần thỉnh giáo?"
Nói chuyện với người thông minh thiệt là sảng khoái. Hứa Thất An hỏi: "Điện hạ có biết Đại Lương vương triều không?"
Thăm dò cổ mộ ngoài thành, là chuyện nội bộ của Thiên Địa hội, là nội gián của Ngụy Uyên nằm vùng ở Thiên Địa hội, lẽ ra Hứa Thất An phải báo cáo cho Ngụy Uyên chuyện này, nhưng vì chuyện ngọc tỷ khí vận, nên hắn định giấu giếm.
"Vương triều lấy "Đại Lương" làm tên có ba cái, cái sớm nhất, cách nay chừng hơn ba ngàn năm, cái gần nhất, chính là sau khi Đại Phụng lập quốc, tàn dư của tiền triều dưới sự giúp đỡ của Vu Thần giáo, thành lập một nước Đại Lương ngắn ngủi, chi sau mười tám năm, đã bị Phụng Cao Tổ hoàng đế tiêu diệt."
Hoài Khánh chẳng cần nghĩ ngợi, cho thẳng câu trả lời.
"Có cái nào sớm hơn nữa không?" Hứa Thất An cau mày.
Hoài Khánh lắc đầu.
Xem ra sách sử của quan phủ đúng là không có niên đại của bích họa. Tuy chuyện này đã nằm trong dự liệu, Hứa Thất An vẫn thấy có chút thất vọng.
Trước khi Nho Gia xuất hiện, tuy Nhân tộc đã có thói quen ghi chép lại lịch sử, nhưng thường đều chép bằng bích họa, bích họa khá khó bảo tồn, một cuộc chiến tranh xảy ra, là sẽ bị hủy trong tích tắc.
Chân chính giữ lịch sử bằng cách ghi chép, là sau khi Nho Gia xuất hiện, người có học bắt đầu dốc tâm huyết viết chữ, sửa sử, coi nó là sự nghiệp trọn đời, sự nghiệp vinh quang.
"Hứa đại nhân còn có chuyện gì không?" Hoài Khánh nhắc nhở.
"Không."
Đầu đang bận suy nghĩ, Hứa Thất An theo bản năng lắc đầu.
"Không?" Giọng Hoài Khánh hơi nâng cao.
"Xem trí nhớ của ta này, đã hứa đưa thoại bản cho điện hạ mà." Hứa Thất An vỗ đầu, móc sách từ trong ngực ra, đặt lên án:
"Hôm qua nhà có việc, nên bị chậm, đã làm điện hạ phải sốt ruột chờ."
Hoài Khánh không thèm nhìn thoại bản, giọng nhàn nhạt: "Là mấy tỳ tử muốn xem mà thôi, bổn cung cớ gì mà phải ‘sốt ruột’?"
"Vậy thì không sao, ty chức cáo lui trước."
Hứa Thất An còn đang lấn cấn cái hẹn đi Lâm An phủ.
Nữ nhân thật là phiền toái, làm mình chả còn thời gian để tu luyện cho đàng hoàng, ngươi nói nuôi nhiều cá như vậy để làm gì. Nhớ tới dung nhan quyến rũ mê người của Lâm An, Hứa Thất An có chút không kịp chờ.
"Không tiễn."
Hứa Thất An đi rồi, Hoài Khánh xách váy đứng dậy, đi thẳng tới bên bàn, khá là vội vã cầm sách lên, lật rào rào, thấy số trang quả là khá nhiều, ánh mắt dập dờn sự vui vẻ yên tâm.
Linh Bảo Quan.
Một con mèo cam nhẹ nhàng nhảy lên tường, nhìn lướt qua tiểu viện u tĩnh, từ đầu tường nhào xuống.
Nó vung cong đuôi, đi qua con đường mòn, tới tĩnh thất, giơ chân lên, gõ cửa một cái.
Cửa tự động mở rộng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lạc Ngọc Hành vọng ra: "Ngươi lại tới Linh Bảo Quan của ta làm gì?"
"Ài!"
Mèo cam thở dài, truyền ra thanh âm tang thương: "Sư muội, giang hồ cứu cấp, thân xác của ta không chịu nổi nữa."
"Ta thấy ngươi rất thích thân xác hiện giờ mà." Lạc Ngọc Hành chế nhạo.
"Sư muội đừng có nói linh tinh." Mèo cam có chút tức giận, lời lẽ lẫm liệt: "Nhân sĩ chúng ta, làm việc không câu nệ tiểu tiết."
"Bớt nói nhảm đi, chuyện gì?" Lạc Ngọc Hành không nhịn được.
Trên mặt mèo hiện nụ cười đầy giống người, mặt dày nói: "Muốn thỉnh cầu muội hai viên Huyết Thai Hoàn."
Lạc Ngọc Hành thở dài: "Ta chỉ là một kẻ họa hồng nhan đầu độc quân vương vào đạo tu, họa loạn triều cương, đan dược của ta, đều là mồ hôi nước mắt của nhân dân. Sư huynh không sợ dùng nó rồi, sẽ bị nghiệp hỏa đốt người, thân tử đạo tiêu?"
Đồ nữ nhân hẹp bụng thù dai! Kim Liên đạo trưởng trầm giọng: "Sư muội nói thế sai rồi, Nguyên Cảnh Đế muốn tu đạo, có liên quan gì tới ngươi? Nếu đổi thành người tâm thuật bất chính làm quốc sư, đó mới thật sự là họa loạn triều cương.
"Sư muội đây là lòng ôm thiên hạ chúng sinh, mới đảm nhận làm quốc sư, đích thân giám sát Nguyên Cảnh Đế. Nếu không, triều đình đã rối loạn từ lâu."
Lạc Ngọc Hành than thở: "Nếu ai trong thiên hạ cũng nhìn nhận sự việc mắt tinh mày tỏ như sư huynh, thì tốt biết bao nhiêu. Thật ra, ngươi nói cũng đúng, nếu mượn khí vận triều đình để tu hành, bị người ta phỉ nhổ cũng đáng đời."
"Vậy, Huyết Thai Hoàn…"
"Một viên Huyết Thai Hoàn, ba mươi tám lượng hoàng kim. Nể tình đồng môn, ta bỏ bớt số lẻ cho sư huynh, chẵn sáu mươi lượng hoàng kim thôi."
Nếu bần đạo có nhiều bạc như vậy, tìm ngươi làm gì?!!
Kim Liên đạo trưởng mặt mèo cứng ngắc.
Trầm ngâm một hồi, Kim Liên đạo trưởng bay qua ngưỡng cửa, vào trong tĩnh thất, nhìn mỹ nhân tuyệt sắc đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, thương lượng:
"Ta lấy tin tức, đổi Huyết Thai Hoàn."
Lạc Ngọc Hành không mở mắt, ngũ tâm hướng thiên, gương mặt tinh xảo như ngọc điêu, môi đỏ mọng khẽ mở: "Tin tức của sư huynh tuy nhiều, nhưng mà ta không hứng thú."
Mèo cam nhìn Lạc Ngọc Hành chằm chằm: "Nếu là tin về Hứa Thất An thì sao?"
Lạc Ngọc Hành lập tức mở mắt ra.