"Đại ca quên bột nêm rồi à?"
Hứa Linh Nguyệt bất ngờ lên tiếng, tính toán dùm cho Hứa Thất An: "Năm ngoái, nha môn vận muối của kinh thành bán ra hai ngàn cân phiếu muối, lời năm ngàn lượng, trong đó đại ca chiếm một thành, được năm trăm lượng, ngài còn chưa tới Ty Thiên Giám lĩnh bạc về nữa.
"Ta đã hỏi nhân viên nha môn muối vận, năm nay triều đình định mở ít nhất mười xưởng chế tạo bột nêm, chờ tới cuối năm khi kết toán, sẽ có thêm một khoản tài sản kết xù không tưởng nổi.
"Cho nên, nhà chúng ta không bị thiếu bạc nữa đâu."
Hứa Linh Nguyệt nói tới phiếu muối, rồi nói tới bột nêm. Bây giờ bột nêm với muối đã trở vật liệu chiến lược quan trọng của triều đình. Năm ngoái bột nêm ngang trời xuất thế, chưa kịp sản xuất quy mô lớn, nhưng năm nay sau khi được mở rộng phạm vi sản xuất, phần lời trong đó là không thể nào đo lường được.
Ngươi không nói ta đúng là quên mất! Nhất định là lão đầu tử đáng ghét Giám Chính kia đã ém chuyện bột nêm, làm mình quên mất nó, muốn lừa lấy bạc của mình!
Hứa Thất An kinh ngạc vui mừng phát hiện mình đã trở thành một đầu nậu của thời đại này.
Lệ Na nghe không hiểu gì, nhưng cảm nhận được chuyện này rất là ghê gớm. Nàng ta Nam Cương xa xôi ngàn dặm tới kinh thành, biết một đồng tiền có thể mua được cái gì, một đồng bạc có thể mua được cái gì.
Đồng thời, cũng biết kiếm bạc khó khăn thế nào.
Theo bản năng, nàng quay qua nhìn "Hứa đại nhân", ánh mắt đầy sùng bái, như tiểu cô nương nhìn thấy anh trai đầu mì gói nhà hàng xóm mặc quần jean, hông đeo trang sức xích sắt, trong sân nhà mình nhảy streetdance (vũ điệu đường phố).
"Sao mình không biết chuyện này nhỉ?" Thẩm thẩm thắc mắc.
"Thẩm thẩm không biết à, ta đã bảo Linh Nguyệt nói với ngươi rồi mà." Hứa Thất An thuận thế nhìn qua muội muội.
Hứa Linh Nguyệt ngơ ngác: "Chắc là nương quên mất rồi."
Thẩm thẩm há miệng, không nói ra lời, bà không dám chắc mình có bị quên không, không có chút ấn tượng nào về cái khối "lời" lớn này hết.
Lúc này, Lệ Na hỏi với giọng sùng bái: "Xin hỏi Hứa đại nhân cao tính đại danh?"
Kiểu hỏi này là nàng học được trong thời gian lưu lạc giang hồ ở Đại Phụng.
"Hứa Thất An!"
"Hứa, Hứa Thất An" Lệ Na ngoẹo đầu, suy nghĩ hồi lâu, bỗng hét toáng lên: "Ngươi chính là Hứa Thất An? Không phải ngươi đã chết ở Vân Châu sao?"
Thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt ngơ ngác nhìn qua.
Cô nương ngoại tộc tự bảo là có biết Hứa Thất An, thế mà lại không biết chuyện hắn chết đi rồi sống lại, vậy, nàng ta tới phủ để làm gì??
"Đi chỗ khác nói chuyện."
Hứa Thất An kéo Lệ Na rời khỏi thiên thính, đi tới vườn hoa mới dừng lại, giải thích:
"Ta chưa có chết, là Lý Diệu Chân tưởng nhầm. Ờm, thật ra thì ta là thành viên vòng ngoài của Thiên Địa hội, mặc dù không có mảnh vỡ Địa Thư tương ứng, nhưng chuyện của các ngươi ta đều rõ như lòng bàn tay."
"Hèn gì Kim Liên đạo trưởng bảo ta đến tìm ngươi." Lệ Na nở nụ cười vui vẻ, rất dễ dàng tin lời Hứa Thất An, không có chút nghi ngờ nào.
Dễ lừa ghê! Hứa Thất An bày vẻ nghiêm túc: "Đây là bí mật, ngươi không được tiết lộ ra ngoài, dù là người của Thiên Địa hội cũng không được."
" Đồng ý!"
Lệ Na mỉm cười, gật mạnh đầu.
"Đi ăn cơm nào."
Nếu người trên đời đều đơn thuần ngây thơ giống số năm, thì tốt biết bao nhiêu! Hứa Thất An nhìn bóng lưng hoạt bát nhảy nhót phía trước, cảm khái.
Hắn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi số năm, tỷ như làm sao nàng biết người nhặt được bạc là bản thân số ba chứ không phải người khác.
Nhưng mà không cần vội, những người có tính cách đơn thuần thường khá là cố chấp, nói giữ bí mật thì nhất định sẽ giữ bí mật.
Nhưng ăn của người thì phải trả cho người, cho nàng ở nhà ăn thêm mấy ngày, nếu nàng có chút lương tâm, sẽ biết ăn không như thế là không được.
Nội các.
Vương Trinh Văn ngồi bên bàn phê chiết tử, ông ta đã ngồi suốt hai canh giờ, nửa đường ngoài đi nhà xí mấy lần, thời gian còn lại đều dành cho công vụ.
Nội các tương đương với thư ký riêng của hoàng đế, quyền lực cực lớn, hơn xa sáu bộ.
Mọi tấu chương lớn nhỏ của triều đình, thậm chí cả kiến nghị bách tính dâng cho hoàng đế, đều do Thông Chính Ty tập hợp, Ty Lễ Giám trình hoàng đế xem qua, sau đó giao cho nội các.
Nội các phụ trách soạn thảo văn bản trả lời, đưa cho Ty Lễ Giám trình Hoàng thượng quyết định, cuối cùng chuyển cho sáu bộ đối chiếu hạ phát.
Những hôm Nguyên Cảnh Đế họp triều, Thông Chính Sử Ty sẽ chuyển thẳng tấu chương cho nội các, để nội các soạn thảo văn bản trả lời, sau đó chuyển cho Nguyên Cảnh Đế.
Nói tóm lại chính là quy trình trung gian một bước.
Bởi vì Nguyên Cảnh Đế cho rằng, quy trình trung gian nhiều bước sẽ làm ảnh hưởng tới ông ta tu đạo.
Thế nhưng quy trình trung gian giản lược này cũng sinh ra mờ ám nhiều nhất. Bởi vì làm như này, những chiết tử Nguyên Cảnh Đế thấy, sẽ chỉ là những cái nội các muốn cho ông ta thấy mà thôi.
Dĩ nhiên, Nguyên Cảnh Đế dù không phải là hoàng đế tốt, nhưng ông ta là một hoàng đế cực giỏi về dùng quyền thuật. Để bóp nghẹt quyền lực quá lớn của quan văn, nâng cao hoàng quyền, ông ta đã nghĩ ra một cách lưỡng toàn kỳ mỹ.
Cách đó tên là "Ngụy Uyên".
Nhìn từ góc độ đại cục, các đảng phái với đảng Ngụy Uyên là thế như nước với lửa. Về góc độ tiểu cục, thì các đảng phái không ngừng chém giết lẫn nhau.
Nguyên Cảnh Đế chỉ cần ngồi vững trên đài, phụ trách duy trì sự cân bằng, an tâm mà tu đạo.
Vương Trinh Văn mở tấu chương cuối cùng, đọc nội dung xong, ông ta trầm ngâm, tĩnh tọa hồi lâu. Sau đó, lấy ra một tờ giấy, viết ý kiến của mình xuống, dán lên tấu chương.
Làm xong, trời cũng vừa lúc vào tối.
Tối nay, trên bàn ăn Hứa phủ có thêm một đại địch sinh tử với Hứa Linh Âm.
Đối với tỷ tỷ từ trên trời rơi xuống này, Hứa Linh Âm vừa yêu vừa hận, yêu là bởi vì sau khi "tỷ tỷ" tới, lượng thức ăn trong nhà được tăng lên gấp mấy lần.
Hận là bởi vì, Đại tỷ tỷ này thật sự ăn nhiều quá.
Miệng của mình nhỏ quá, không đấu lại được với người.
Hứa Nhị thúc sầm mặt, quan sát Lệ Na, nghiêng đầu hỏi chất nhi: "Nàng ta là người Cổ tộc Nam Cương, bộ tộc Lực Cổ phải không?"
Lệ Na ngẩng mặt lên khỏi chén, khóe miệng vẫn còn dính hột cơm, thánh thót trả lời: "Ta đúng là người bộ tộc Lực Cổ, sao Hứa Nhị thúc lại biết?"
Ai là Nhị thúc của ngươi! Hứa Bình Chí hừ lạnh.
Năm đó chiến dịch Sơn Hải Quan, ông đã tự mình trải qua đại chiến, từng nhìn thấy sức mạnh khủng bố đáng sợ của Man tử bộ tộc Lực Cổ, đặc điểm của bọn họ là ăn rất dữ.
Một người trưởng thành bộ tộc Lực Cổ, một ngày ăn hết một trâu là chuyện bình thường.
Năm đó Ngụy Uyên không bao giờ giữ tù binh là tộc nhân bộ tộc Lực Cổ, mà toàn giết ngay, để tiết kiệm lương thảo.
"Đại ca, nói với ngươi một chuyện." Hứa Tân Niên đột nhiên mở miệng.
"Biết ngay là ngươi có chuyện mà, mày cứ nhăn lại thế kia. Nói nghe xem." Hứa Thất An vừa cướp thịt với Lệ Na, vừa đáp.
"Vương gia Đại tiểu thư hẹn ta ngày mai đi du hồ." Hứa Tân Niên nói với giọng cảnh giác.
"Ngươi thấy thế nào?" Hứa Thất An trầm ngâm.
Hứa Tân Niên 'A' một tiếng, để đũa xuống, giọng khinh thường: "Chỉ có hai nguyên nhân, một là muốn trả thù riêng, muốn trả thù cho chất nữ kia của Hình Bộ thượng thư.
"Hai là Vương Thủ phụ không muốn tha cho ta, âm thầm chèn ép ta."
"Vậy theo ngươi thấy là khả năng nào?" Hứa Bình Chí hỏi tới.
Hứa Tân Niên suy nghĩ một lúc, giọng tiếc nuối: "Mặc dù tương lai có lẽ ta sẽ trở thành mối đại họa đối với Vương Thủ phụ, nhưng theo ta thấy, ta chưa tới mức để ông ta phải để ý tới như vậy, ta cảm thấy hẳn là Vương tiểu thư muốn làm chuyện xấu."
Nghe vậy, Hứa Linh Nguyệt để đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại: "Nhị ca, ngươi không giỏi đối phó với nữ nhân, để ta đi theo ngươi."
Nói xong, nàng vội liếc qua Hứa Thất An, sửa lời: "Mặc dù người ta cũng không biết những trò tranh đấu lộn xộn đó, nhưng nữ nhân vẫn là người hiểu nữ nhân nhất."
Hứa Tân Niên giễu cợt trí thông minh của Đại muội muội, "Ai nói ta nhất định phải đi? Là Vương tiểu thư thỉnh ta du hồ, chứ đâu phải Vương Thủ phụ, mà, nam chưa cưới nữ chưa gả, đi bơi chung hồ sẽ mất thể thống, ta từ chối là xong.”
"Binh pháp nói, địch tiến ta lùi, thế yếu hơn, thì không nên tranh cường háo thắng."
Không tệ, xử lý tạm được! Hứa Thất An gật đầu: "Ngươi đã quyết định rồi, còn hỏi ta làm gì?"
Người một nhà vừa ăn vừa nói, bầu không khí rất là hòa hợp.
Ngày hôm sau, Nguyên Cảnh Đế kết thúc tĩnh tọa, đọc và tìm hiểu kinh thư nửa giờ, ăn nhẹ, sau đó dưỡng thần một nén nhang, giờ học buổi sáng coi như kết thúc.
Đến lúc này, ông ta mới dành thời gian để phê duyệt tấu chương, chuyện này không tốn nhiều thời gian, vì nội các đã soạn thảo "Phiếu nghĩ" hết rồi, ông ta chỉ cần phê chuẩn là xong.
Ông ta mở chiết tử đầu tiên, là tấu chương của Hữu Đô Ngự Sử mới nhậm chức, nội dung là vạch tội Đông Các Đại Học Sĩ Thời Triệu Đình Phương nhận hối lộ, tiết lộ đề thi cho học sinh Vân Lộc thư viện Hứa Tân Niên.
Trong chiết tử còn nêu lên chứng cứ, nói rằng lúc thi Hương, bài thơ Hứa học sinh viết chỉ đạt được có tứ đẳng (thấp nhất ngũ đẳng), làm sao viết ra được một tác phẩm truyền đời như《 Đi đường khó 》?
Đọc tới đây, Nguyên Cảnh Đế vốn vẫn chưa để ý. Thi từ không phải văn chương, nếu lộ đề thi văn, tính chất vô cùng nghiêm trọng. Nhưng thi từ thì nhẹ hơn, dù ngươi có biết đề thi, nhưng tìm ra được một thi tài còn khó hơn là lấy được đề thi.
Nhưng sau đó, trong tấu chương còn nói, Hứa học sinh có một đường ca, là ngân la nha môn Đả Canh Nhân, tên là Hứa Thất An.
Mà mọi người đều biết, Hứa Thất An là thơ khôi của Đại Phụng.
Đọc tấu chương xong, mắt Nguyên Cảnh Đế sắc lại, nhưng ông ta không nói gì, lật "Phiếu nghĩ" của nội các ra xem, trên Phiếu nghĩ, nội các đề nghị:
"Khoa cử là để chọn sĩ tìm hiền cho triều đình, từ xưa tới nay, luôn là chuyện quan trọng nhất. Gian lận khoa cử không thể dễ dàng tha thứ được, hy vọng bệ hạ nghiêm tra."
Nguyên Cảnh Đế trầm ngâm một hồi, vung bút, phê chuẩn.